Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-02-23 19:57:02
Lượt xem: 48

Cuộc thi lần này, người đạt giải nhất chính là Tống Hành đến từ trường trọng điểm Nhất Trung của Thành phố.

 

Cuộc thi thì sẽ có người đạt giải nhất, điều này là bình thường. Nhưng đề thi lần này cực kỳ khó, mà Tống Hành lại được điểm tuyệt đối môn toán, tiếng anh và ngữ văn chỉ bị trừ một vài điểm. Khi có kết quả, mọi người đều kinh hãi.

 

Có thể nói một trận thành danh.

 

Bảy giờ mười lăm phút, lớp Taekwondo tan học.

 

Cửa lớp huấn luyện được mở, hệ thống máy sưởi bên trong tản ra ngoài.

 

Những học sinh lớp Taekwondo cười cười nói nói sánh vai nhau ra về, không gian đã chật chội càng thêm chật chội hơn, mãi đến khi mọi người đi ra hết, một thiếu niên mới từ từ bước ra…

 

Gió đêm nhè nhẹ, ánh sáng hắt lên người anh. Anh rất cao, làn da trắng. Mặc áo lông trắng sạch sẽ, cả người có vẻ rất lạnh nhạt.

 

Thiếu niên lẳng lặng nhìn lớp đàn bên kia, giống như nhìn ra xa xa cũng giống như đang chờ đợi ai đó…

 

Không khí trông như bị đóng băng, bầu không khí có sự biến hóa kỳ diệu, hơi ấm của bếp sưởi đã bay hết.

 

Không lâu sau, có một bóng người chạy đến. Đàn cello rất nặng, khiến bước chân cô lảo đảo.

 

“A Hành!”

 

Thiếu niên chạy lên đón.

 

Bóng đêm tối đen, chỉ có ngọn đèn đường leo lắt.

 

Áo khoác của nữ sinh còn chưa kịp kéo khóa, khăn quàng cổ thì xộc xệch, cổ bị gió thổi vào nên đỏ ửng.

 

“Lại là người chạy ra đầu tiên?”

 

Anh tiến lên cầm lấy hộp đàn cho cô, rũ mắt liền nhìn thấy.

 

Giọng thiếu niên nhàn nhạt.

 

Hạ Thụ cười, ngước mắt hạnh nhìn anh: “Sợ cậu đợi lâu.”

 

“Tớ không vội, lần sau đi từ từ. Trời rất lạnh, cẩn thận bị ốm.”

 

Đầu ngón tay anh trắng nõn, cẩn thận quấn lại khăn quàng cổ cho cô. Hai người sóng vai đi ra khỏi cung thiếu niên.

 

Lúc về đến nhà thì tròn tám giờ. Dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, lên lầu gọi ông bà chủ xuống ăn cơm.

 

Thay giày ở huyền quan xong, khi đi vào thì thấy Hạ Hùng Hải khoan thai đi ra từ thư phòng, Hạ Thụ cười khanh khách gọi: “Ba.”

 

Thiếu niên đứng sau cô gái, cũng chào: “Chú Hạ.”

 

Hạ Hùng Hải cười dịu dàng: “Tiểu Mộc và A Hành đã về rồi, mau vào ăn cơm nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-2.html.]

 

Hạ Thụ gật đầu: “Vâng.”

 

Nhà họ Hạ có tổng cộng năm người, đợi Hạ lão gia được cô Hạ Mẫn Quân đỡ xuống, lúc này cả nhà mới lục đục ngồi xuống, dì giúp việc sắp xếp bát đũa.

 

Tống Hành ngồi ở đầu bàn ăn hình chữ nhật, đứng dậy xới cơm cho mọi người cùng dì giúp việc.

 

Khi Hạ Mẫn Quân đi ngang qua người anh, hình như còn liếc nhìn khinh thường.

 

Thiếu niên bất động thanh sắc, dường như không phát hiện ra. Thay vì nói là không sao, thì nên nói anh đã quen rồi.

 

Bữa tối hôm nay rất phong phú, còn có dừa viên.

 

Hôm qua Hạ Thụ nói muốn ăn món này, dạo này cô rất thèm mùi vị của nó.

 

Ngồi đối diện Hạ Thụ chính là em họ Mã Tuấn, con của cô, vừa vào bàn đã la hét ầm ĩ: “Chị, em muốn ăn của chị, chị cho em đi!”

 

Hạ Mẫn Quân vỗ gáy con trai: “Ăn gì mà ăn, đó là của chị, con ăn cơm của mình đi.”

 

Hạ Thụ cười, nói: “Không sao, cô.” Cô chủ động gắp một miếng cho cậu nhóc: “Tiểu Tuấn muốn ăn thì ăn đi.”

 

Vẫn còn hai miếng dừa viên, nhân lúc không ai chú ý, Hạ Thụ cầm cái đĩa, lẳng lặng đặt xuống bàn, thăm dò chọc chọc vào xương đùi cứng rắn của thiếu niên.

 

Thiếu niên cảm nhận được, ngạc nhiên nhìn.

 

Cô hất hất mắt với anh.

 

Anh cầm lấy chiếc đĩa cô đưa.

 

Trong khi ăn cơm, ba Hạ lại nhắc đến cuộc thi giữa một trăm trường.

 

“Tiểu Mộc, nghe nói đề thi một trăm trường lần này rất khó, đúng không?”

 

“Đúng vậy ba.” Giọng cô mềm như nước: “Rõ ràng con thấy con tiến bộ nhưng tổng điểm vẫn giống lần trước.”

 

Cô cúi đầu uống cạnh, bỗng nhớ ra điều gì, mắt đầy ý cười: “Thế nhưng ba, cuộc thi bên khoa học tự nhiên còn khó hơn khoa văn, nhưng A Hành lần này vẫn đứng thứ nhất, rất lợi hại!”

 

Ba Hạ cười tán thưởng: “Thành tích của A Hành vẫn rất tốt.”

 

Hạ Mẫn Quân nhíu mày, liếc nhìn cậu thiếu niên, sau lại nhìn Mã Tuấn, vẻ mặt không cam lòng.

 

Lúc ăn cơm, Hạ lão gia không nói nhiều, ông ngồi ở ghế chủ vị, kiên nhẫn nghe tiểu bối nói chuyện phiếm.

 

Ăn cơm xong, ông cụ cởi khăn ra, bỗng nhiên mở miệng: “Ông muốn thương lượng chuyện này.”

 

Mọi người không hẹn mà đều nhìn qua.

 

Chỉ có Mã Tuấn vẫn chăm chú ăn đồ ăn.

Loading...