Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-02-25 17:57:31
Lượt xem: 8

Hạ Thụ cảm thấy đường về nhà hình chiều nay như vô cùng gian nan và dài đằng đẵng.

 

 

Ghế sau ô tô của nhà họ Thẩm rất trống trải, hai người Hạ Thụ và Thẩm Hoài Xuyên ngồi cùng nhau, khoảng cách ở giữa gần như có thể vừa chỗ cho hai người ngồi nữa. Từ lúc bắt đầu lên xe, Hạ Thụ vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ôm cặp, không nói lời nào, Thầm Hoài Xuyên cũng im lặng.

 

Sự xấu hổ và im lặng lan ra trong xe một cách nhanh chóng. Trên đường xe chạy qua lại với từng trận còi không dứt, càng làm lộ ra không khí hết sức kỳ lạ bên trong.

 

Ba Thẩm thỉnh thoảng quan sát qua kính chiếu hậu. Mắt thấy hai đứa nhỏ từ đầu đến cuối im lặng không nói gì, chủ động gợi chuyện: “Tiểu Mộc à, gần đây học tập có bận rộn không?”

 

“Vẫn tốt ạ.” Hạ Thụ mỉm cười, giọng nói ngọt ngào trong trẻo trong không gian yên lặng lộ ra vẻ tinh tế mềm mỏng, làm cho trái tim người nghe trở nên mềm mại.

 

“Gần đây vẫn còn mức độ bình thường, nhưng mà tuần sau bắt đầu bận rộn rồi, cuối tháng phải thi ạ.”

 

“Vậy à.” Ba Thẩm hiểu ra gật đầu một cái, cười nói: “Tiểu Mộc, Hoài Xuyên vừa mới chuyển tới, tiến độ của thằng bé ở phía thủ đô so với con chắc chắn ít nhiều vẫn không giống nhau. Thằng bé vừa đến, con xem ngày thường nếu trong học tập hay sinh hoạt của nó có vấn đề gì, có thể nhiều…”

 

“Ba.” Ý trong lời nói của cậu ta rất rõ ràng. Thẩm Hoài Xuyên lẳng lặng ngắt lời, ánh mắt anh tuấn hiện lên vết nhăn.

 

Ba Thẩm cười nhẹ nhàng.

 

Hạ Thu vốn đang không biết nên trả lời thế nào, không ngờ lần này cậu ta lại thay mình giải vây. Cô nhấp môi, yên lặng không một tiếng động nhìn về phía người bên cạnh, nở một nụ cười thay lời cảm ơn với cậu ta.

 

Thẩm Hoài Xuyên cũng khẽ gật đầu, tỏ ý xin lỗi.

 

Rốt cuộc cũng chịu đựng được tới cửa nhà, Hạ Thụ cảm ơn ba Thẩm hết lần này đến lần khác. Đẩy cửa ra hít thở không khí mới mẻ đến trong nháy mắt, nhẹ nhàng thở ra không tiếng động.

 

Đứng ở cửa biệt thự vẫy tay với vị trí của chiếc ô tô, Hạ Thụ xoay người vào nhà.

 

Đúng lúc từ xa có một người phụ nữ trung niên đi ngang qua, thấy biển số của chiếc xe kia, dừng chân rất lâu.

 

 

Phòng huấn luyện cung thiếu niên Taekwondo, đang tiến hành đối luyện tổ hợp hai người. 

 

“Ha…!”

 

“A…!”

 

“A…!!”

 

Bên trong phòng huấn luyện toàn bộ sàn tập đều lần lượt thay nhau hò hét không ngừng, thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh ván gỗ gãy đôi. Do là huấn luyện nền tảng, nên đa phần học viên không mang đồ bảo hộ. Huấn luyện viên đứng bên cạnh ghi chép quan sát từng chi tiết.

 

Chung đội với Tống Hành là một người con trai không lớn hơn anh bao nhiêu, đeo đai xanh đỏ, mới vừa nhìn thấy đai đen đẳng hai của Tống Hành không khỏi có chút e ngại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-20.html.]

 

Giây phút này cậu ta giống như kích phát toàn bộ hỏa lực, từng chiêu đá ngang bổ dọc đều rất mạnh mẽ, giống như một con sư tử đang hưng phấn, áp đảo kẻ mạnh.

 

Hôm nay Tống Hành bắt đầu từ lúc trên sàn đấu trong lòng đã không yên.

 

Giữa lúc đối luyện anh lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên trường phòng huấn luyện.

 

Đã sắp 6 giờ rưỡi, lúc này chắc là cô đã về đến nhà.

 

Cũng không biết…

 

“A…!!”

 

Lại một tiếng hô to, một cú xoay người đá sau mạnh mẽ đánh tới.

 

Tống Hành suy nghĩ chậm nửa giây, chờ lúc phản ứng lại đã không còn kịp nữa. Cú đá xoay tầng tầng lớp lớp đá vào n.g.ự.c anh.

 

Anh lảo đảo lùi hai bước.

 

“Tống Hành!” Huấn luyện viên Vệ Đông lập tức quở trách: “Sao lại ngẩn ra vậy!”

 

Mồ hôi khẽ rơi trên mái tóc Tống Hành, chống đầu gối ho nhẹ hai tiếng, nói câu “Xin lỗi” với đối thủ rồi đi xuống sàn tập.

 

Mới vừa đi đến ngoài sân huấn luyện, Vệ Đông tức giận dứt khoát ném tới một cái khăn lông, trực tiếp hỏi: “Hôm nay cậu làm sao thế này! Trạng thái vẫn luôn không tập trung, học xong trả lại hết cho thầy rồi à!”

 

Anh dùng khăn lông lau mồ hôi, giọng nói khàn đến đáng sợ: “Xin lỗi, huấn luyện viên.”

 

Vệ Đông cười nhẹ một tiếng: “Áy náy với thầy làm gì, người đau đâu phải là thầy!”

 

Cổ tay nắm khăn lông của thiếu niên trắng bệch nhưng mạnh mẽ, một đoạn tay áo võ phục tuột xuống, làm lộ vết bầm xanh trên da cánh tay.

 

Ông liếc nhìn, cầm lấy chai dầu hoa hồng ở một bên, không nói lời nào kéo ống tay áo của anh lên bắt đầu xoa.

 

Tay đàn ông mạnh mẽ, khác xa đầu ngón tay uyển chuyển nhẹ nhàng của cô gái kia. Tống Hành cảm thấy có hơi khó chịu, cắn răng không lên tiếng.

 

Vệ Đông nói: “Hôm nay có tâm sự à?”

 

Tống Hành rũ mắt thật thấp: “Không có ạ.”

 

“Không có cái rắm!” Ông phủ nhận một câu,thái độ không xem là rất tốt, nhưng cũng không quá tức giận.

 

Thời trẻ Vệ Đông từng là quán quân thế giới, lúc trung niên nghỉ thi đấu trở về quê nhà, nhậm chức huấn luyện viên tại cung thiếu niên Taekwondo này. Tống Hành đã học dưới tay ông mười năm, coi như là một trong những học trò ông thương yêu nhất.

Loading...