Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-02-26 11:42:54
Lượt xem: 10

Đóng cửa lại để ngăn cách những suy nghĩ vụn vỡ của mẹ Tưởng. Tưởng Nguyệt Viện ngồi xuống trước bàn, lấy ra thứ gì đó từ trong ngăn kéo. 

 

Đó là một hộp quà, gói rất đẹp, bên dưới còn xếp một phong thư màu hồng.

 

Lúc trước muốn nhờ Hạ Thụ chuyển giúp nhưng lại bị từ chối.

 

Cô yên lặng nhìn, cảm thấy có chút bực bội.

 

Thật ra cô và Tống Hành cũng coi như quen biết rất nhiều năm, năm đó ở đại viện đã quen biết, nhưng chưa nói được mấy câu.

 

Khi đó tuổi còn nhỏ, rất nhiều thứ chưa mở mang. Hầu hết những đứa trẻ trong đại viện đều có vẻ bỏ rơi và cô lập anh, đương nhiên cô cũng theo số đông.

 

Sau này có một chút cảm xúc dần dần nảy mầm, lúc cô muốn bày tỏ với anh ngược lại cảm thấy ngượng ngùng.

 

Che giấu lâu như vậy, cuối cùng lần này lấy dũng khí muốn nói ra, ai ngờ lại bị cửa ải của Hạ Thụ khước từ.

 

Nghĩ lại là bực bội.

 

Thậm chí tiếc nuối, tại sao m.á.u gấu trúc(*) không phải là mình chứ?

 

(*) Nhóm m.á.u gấu trúc là nhóm m.á.u hiếm, chỉ những người mang nhóm m.á.u RH- (âm tính).

 

Nhớ lại giọng điệu cự tuyệt lúc Hạ Thụ khước từ, cô không khỏi nghi ngờ. Có khi nào Hạ Thụ cũng…

 

Cô lập tức lắc đầu phủ nhận, không thể nào!

 

Hạ Thụ nói Tống Hành không phải anh trai cậu ấy.

 

Nhớ lúc còn bé ở đại viện, thỉnh thoảng Hạ Thụ sẽ gọi anh là anh trai, đa phần gọi là A Hành.

 

Nhưng mà bây giờ, mỗi khi có người hỏi anh trai của cậu ấy, cậu ấy lại không do dự kiên quyết phủ nhận.

 

Điều này chứng minh… Trong lòng Hạ Thụ, thật ra cũng không xem Tống Hành như người một nhà nhỉ? Trong tận đáy lòng cậu ấy e rằng cũng khinh thường Tống Hành.

 

Làm sao có thể thích anh ấy?

 

Nghĩ như vậy, Tưởng Nguyệt Viện tốt hơn nhiều.

 

 

Môi cuối tháng Nhất Trung sẽ tổ chức một cuộc thi trắc nghiệm tháng. Thời gian thi tháng này cũng đã công bố, là ba ngày 26, 27, 28. Sau Giáng Sinh, trước Tết Nguyên Đán.

 

Bọn học sinh bi thương mấy ngày liền, kêu gào trường học quá tàn nhẫn, hủy một lần hai kỳ lễ của bọn họ.

 

Mặc dù khí thế học tập sâu đậm, nhưng cũng không ngăn cản được hứng thú ăn tết của mọi người. Nhưng trước khi diễn ra lễ Giáng Sinh, một sự kiện còn quan trọng hơn cả Giáng Sinh và thi cử quay quanh người Hạ Thụ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-24.html.]

Sinh nhật Hạ Thụ đến rồi.

 

Sinh nhật Hạ Thụ vào ngày 25, cùng ngày với lễ Giáng Sinh. Đêm Giáng Sinh ngày 24, Cố Vũ Thuần vừa đến đã nói với Hạ Thụ: “Tiểu Mộc sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ nha!”

 

Hạ Thụ lườm cô ta: “Cậu ngứa da rồi à? Cả sinh nhật tớ cũng quên, rõ ràng là ngày mai.”

 

Cố Vũ Thuần cười đùa: “Còn không phải à? Đây là tớ muốn là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

 

“Đừng nghĩ không tặng quà!”

 

Vờ như bị nhìn thấu tâm tư, Cố Vũ Thuần phá lên cười.

 

Tự học buổi sáng không có giáo viên ở đây, trong phòng học hơi loạn, Cố Vũ Thuần nhân cơ hội tiến sát vào hỏi Hạ Thụ: “Tiểu Mộc, cậu chọn được quà sinh nhật cho Tống Hành chưa?”

 

Tống Hành là cô nhi, thực tế cũng không biết cuối cùng sinh nhật là ngày nào.

 

Năm đó nhà họ Hạ nhận nuôi, bởi vì ngày mang anh về nhà là lễ Giáng Sinh, nên Hạ Hùng Hải viết sinh nhật anh là ngày này.

 

Coi như mới ra đời.

 

Có điều anh chưa bao giờ đón sinh nhật, cũng sẽ không chủ động nhắc tới với người khác. Suy cho cùng không phải là sinh nhật thật, người biết đã ít lại càng ít.

 

“Dĩ nhiên là mua xong rồi.” Cho dù không ai nhớ rõ, nhưng sao Hạ Thụ có thể quên. Cô từ trong bàn sách lấy ra một hộp gỗ nhỏ tinh xảo.

 

Cô đã nghĩ xong từ rất lâu rồi.

 

“Đây là cái gì vậy?”Cố Vũ Thuần tò mò, đưa tay muốn mở ra xem một cái.

 

Hạ Thụ tay nhanh tay lẹ mắt vội vàng tránh đi, ôm chặt vào trong n.g.ự.c giống như bảo bối: “Không được làm bừa!”

 

Cố Vũ Thuần cười: “Đến mức vậy sao, giống như bảo bối vậy.”

 

Nhìn bốn phía một chút, giáo viên vẫn chưa tới. Cố Vũ Thuần lại nói: “Tiểu Mộc, cậu đừng quên lúc trước ở lớp đàn Cello, Tưởng Nguyệt Viện còn nhờ cậu giúp đỡ chuyển quà cho Tống Hành. Cậu nghĩ chút đi, có muốn cắt đứt một cái đuôi không, cẩn thận cậu ta tặng cho Tống Hành thật.”

 

Hạ Thụ thắc mắc: “Tại sao lại không thể đưa cho A Hành?”

 

“Không phải cậu không thích Tưởng Nguyệt Viện sao.” Cố Vũ Thuần đương nhiên hợp lý.

 

Hạ Thụ không thích Tưởng Nguyệt Viện, Tưởng Nguyệt Viện cũng không vừa mắt Hạ Thụ, chuyện này đối với cô thậm chí cả lớp văn một mà nói đều không phải là chuyện bí mật.

 

Cố Vũ Thuần cảm thấy, nguyên nhân đại khái là thế này, ngày đó Tưởng Nguyệt Viện nhờ cô chuyển quà giúp, Hạ Thụ lại từ chối.

 

Hạ Thụ dừng một lát, không biết giải thích thế nào.

 

Hạ Thụ thật sự không thích Tưởng Nguyệt Viện, nhưng không thể nói tại sao lại không thích. Có lẽ bởi vì cậu ta có tính công kích quá lớn, cuối cùng không hiểu sao Hạ Thụ cảm thấy cậu ấy dường như có mười phần nhằm vào mình, nên rất mất tự nhiên.

 

Lúc còn nhỏ, Hạ Thụ học múa, cậu ấy cũng học múa. Hạ Thụ học đàn Cello, cậu ấy cũng học đàn Cello.

Loading...