Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-02-26 17:13:40
Lượt xem: 5

Tống Hành hít vào một hơi.

 

Không khí lạnh tràn vào phổi, trong cổ họng trào lên mùi tanh như rỉ sét.

 

“Cậu đừng quá đáng.”

 

Mã Tuấn nói: “Tôi đây gọi là quá đáng à? Vậy mỗi ngày cậu ăn của nhà tôi, tiêu xài của nhà tôi, chiếm dụng tài nguyên nhà tôi, có xem là quá đáng không? Anh không cảm ơn thì thôi, lại còn nói chuyện với tôi như vậy, có tính là quá đáng không?”

 

Tống Hành cong đốt ngón tay lại hiện ra màu xanh trắng.

 

“Xin hay không xin?”

 

Cậu ta hỏi nhiều lần, thấy anh từ đầu đến cuối mím môi không nói, Mã Tuấn bắt đầu mất kiên nhẫn, đôi tay cầm hai bên cung đàn, bẻ ra hai bên: “Anh có cầu xin không!”

 

Tuyết trắng khắp nơi.

 

Dòng người qua lại như nước chảy, tiếng còi đan xen nhau trở nên vô ích.

 

Tống Hành mơ hồ nghe được tiếng gỗ nứt gãy rất nhỏ.

 

…Trong lòng anh khó chịu hơn bị d.a.o khứa.

 

Anh nhìn chằm chằm cung đàn trong tay cậu ta, cảm giác giờ phút này cậu ta không phải cầm cung đàn mà đang cầm trái tim anh, đôi mắt giận dữ dần dần dịu đi, vô cùng khó khăn mở miệng: “…Xin cậu.”

 

Mã Tuấn chẹp chẹp hai tiếng, phấn khởi cười không ngừng: “Tôi không nghe thấy, nói lớn một chút!”

 

“Tôi xin cậu.” Tống Hành đè nén một hơi, giọng nói khàn khàn: “Xin cậu trả lại cho tôi.”

 

Mã Tuấn cười, liếc mắt nhìn vết nứt xuất hiện trên cung đàn, ném vào n.g.ự.c anh giống như vứt rác.

 

“Anh Mao, vừa rồi không phải nó đánh người của anh sao? Bây giờ anh có thể giáo huấn nó đàng hoàng.”

 

Cung đàn và nắm đ.ấ.m tới cùng một lúc. Tống Hành nhận được cung đàn trong nháy mắt, đột nhiên đầu gối đã chịu một vết thương nặng, đạp thẳng anh xuống đất.

 

Tiếp theo những cú đánh dữ dội hơn ập xuống như cơn bão kèm theo d.a.o kiếm. Tống Hành từ đầu đến cuối cuộn tròn lưng lại, liều c.h.ế.t giữ cung đàn vào trong ngực, cắn chặt răng không phát ra tiếng nào.

 

Anh không thể buông tay, không được đánh trả.

 

Anh không thể đánh mất nó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-27.html.]

“Các người làm gì vậy!”

 

Không biết qua bao lâu bên ngoài đám người vang lên một tiếng mắng lớn. Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở ven đường, một người đàn ông trung niên bước xuống.

 

Âu phục của ông phẳng phiu, đeo kính gọng bạc, vừa bước nhanh về phía trước vừa cài cúc áo âu phục, cau mày thật chặt: “Tôi báo cảnh sát rồi!”

 

Đám người tản ra bốn phía. Mã Tuấn nhanh chóng trốn thoát.

 

Tống Hành trên mặt đất vẫn chưa đứng dậy. Lúc người đàn ông tiến lên dìu anh dậy, phát hiện thiếu niên đó nhếch nhác ngồi quỳ trên đất, trên mặt trên người đầy vết thương, không tin được nhìn chằm chằm vào cung đàn bị gãy làm đôi.

 

Gãy rồi…

 

Nó… Gãy rồi…

 

Tay anh đang run, nói một cách chính xác là cả người đều đang run, ánh mắt lại càng run rẩy đáng sợ. Giây phút này dường như anh không nghe cũng không nhìn thấy gì, không cảm nhận được người khác đã rời khỏi cũng không cảm nhận được có người đến đây, chỉ một mực run tay khẽ vuốt ve cây cung đã gãy kia, không biết tại sao lại vội vàng như vậy.

 

Phản ứng đầu tiên của anh là sửa. Anh muốn tìm người sửa xong nó…

 

Người đàn ông đỡ anh lên: “Chàng trai…”

 

“Cảm ơn chú.” Giọng nói anh vô cùng khàn đặc khó chịu, dường như còn che giấu tiếng khóc, chỉ là cố gắng kìm chế cảm xúc.

 

Người đàn ông quyến luyến trên mặt anh một hồi lâu: “Nhà cháu ở đâu? Chú đưa cháu…”

 

“Không cần ạ.” Vội vàng đẩy nhẹ ông ta ra từ chối, Tống Hành ôm cung đàn lảo đảo chạy đi xa.

 

Chờ bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất, người đàn ông vẫn dừng mắt ở nơi xa như lúc đầu.

 

Có người tiến lên: “Ông Tề.”

 

“Giống.”

 

Nhìn anh ở phía xa, người đàn ông cảm thán: “Thật sự rất giống…”

 

 

Vội vàng chạy đến tiệm đàn cũ, ông lão chủ tiệm thấy thiếu niên trong chớp mắt hoảng sợ không nói nên lời. Tống Hành gấp gáp không thể đợi, liều mạng cầu xin ông lão sửa lại cây đàn đã gãy.

 

Nhưng… Sao có thể sửa được?

 

Đầu gỗ đã gãy không thể nào nối lại hoàn hảo không hư tổn gì, trong lòng anh cũng hiểu rõ. Chẳng qua là hèn mọn cố chấp mà thôi, muốn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng và tự ái.

Loading...