Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-02-27 00:07:03
Lượt xem: 7
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Tống Hành. Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, từ lúc lên bàn không nói một lời nào, đến lúc thấy cung đàn kia ánh mắt cũng chỉ lóe lên một chút.
Nhưng cậu ta vừa mới khom lưng nhặt chiếc đũa, rõ ràng thấy bàn tay buông thõng dưới bàn của anh đã siết chặt đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch, khác xa với vẻ bề ngoài gió yên sóng lặng.
Đáy lòng Mã Tuấn vừa sảng khoái vừa thích thú.
Cậu ta nói khiến cho cả nhà không hẹn mà cùng đặt sự chú ý lên người Tống Hành. Môi Tống Hành tái nhợt vểnh lên, từ đầu đến cuối không nói gì.
Hạ Mẫn Quân múc cháo: “A Hành và con đều là học sinh như nhau, bình thường làm gì có tiền dư để mua quà. Con ăn cơm của con đi, không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Tuy rằng ngoài mặt bà ta dạy bảo phép tắc cho Mã Tuấn, nhưng trong giọng nói lại có ý miệt thị rất nhỏ. Tiền tiêu vặt của Tống Hành nhiều hơn Mã Tuấn, mà Mã Tuấn lại biết tích góp tiền tặng quà cho Hạ Thụ, Tống Hành thì lại không có một chút biểu hiện, có hơi không hợp lý.
“Không phải đâu cô.” Hạ Thụ nghe ra ý trong lời nói của bà ta, không thích bà nói A Hành như vậy, nhẹ giọng phản bác lại: “A Hành có tặng quà.”
Cô không nhìn được lôi tấm mặt ngọc ở giữa cổ ra cho mọi người xem.
Chân mày Tống Hành khẽ nhúc nhích, muốn ngăn cản, nhưng trước mắt mọi người lại không nói được gì.
Nụ cười của Hạ Thụ trong trẻo: “Mọi người xem, A Hành lấy miếng ngọc của cậu ấy tặng con.”
Vừa dứt lời, những người lớn dường như giật mình. Hạ lão gia nhíu mày lại.
Trên bàn có mấy giây im lặng kỳ lạ. Hạ Thụ không rõ lý do, cuối vẫn là Hạ Hùng Hải cười nói với cô: “Tiểu Mộc à, ăn xong chưa? Ăn xong thì đến trường sớm một chút, hôm nay thi, con với A Hành đừng tới trễ.”
“Dạ…” Hạ Thụ ngơ ngác gật đầu.
Trên đường đi học, Hạ Thụ không nhịn được cười nói: “Không nghĩ tới Tiểu Tuấn sẽ tặng quà sinh nhật cho tớ, lại còn là cung đàn, thật bất ngờ.”
Tuy Mã Tuấn và Hạ Thụ ở cùng một mái nhà, nhưng quan hệ vẫn không xem là đặc biệt thân thiết.
Mã Tuấn không thích nhất là Hạ Thụ kéo đàn cello. Rất nhiều lần, lúc Hạ Thụ luyện tập đàn cello Mã Tuấn không ngừng la hét ồn ào, lúc còn nhỏ hai người bởi vì việc này mà không ít lần cãi nhau trước mặt ông nội.
Xem ra là cô trách lầm cậu ấy.
Cô lại tiếc nuối: “Nhưng mà thật đáng tiếc, cung đàn đó lại bị gãy. Tớ vừa mới nhìn, thanh cung đó là gỗ vang làm thủ công đấy, dùng nó kéo đàn nhất định rất êm tai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-31.html.]
“…” Giọng nói Tống Hành khàn khàn: “Sau này tớ sẽ mua cái mới cho cậu.”
Hạ Thụ không khỏi cười lên: “Không cần đâu.”
Cung đàn rất đắt, cô biết tiền tiêu vặt của A Hành không nhiều lắm, tuy không biết thường ngày anh tiêu tiền vào đâu, cũng không thấy anh có thói quen tiết kiệm tiền, nhưng cô hy vọng mỗi đồng tiền của anh đều dành cho bản thân anh.
Đối tốt với mình một chút.
Hôm nay Tống Hành đặc biệt im lặng, nhìn giống như tâm trạng suy sụp. Hạ Thụ không biết nguyên nhân có phải vì lời nói của cô không, cô nói với anh: “A Hành, cậu không cần để những lời đó của cô, bà ấy là như vậy đấy. Việc này…”
Tay cô nhẹ nhàng vuốt cổ áo mình.
Chỗ đó có một miếng ngọc.
Hạ Thụ ngẩng đầu cười với anh: “Tớ rất thích.”
Trong lòng Tống Hành có đủ loại ưu phiền lâu ngày âm thầm xuất hiện, cuối cùng hóa thành một đoạn chua xót: “Ừm.”
Địa điểm thi tháng của Nhất Trung là dựa theo xếp hạng thành tích của lần thi trước. A Hành vừa chuyển đến, địa điểm thi dĩ nhiên là nơi cuối cùng, không cùng một tầng với Hạ Thụ.
Lúc chia ra, Hạ Thụ ở phía xa gọi anh: “A Hành.”
Tống Hành ngoái đầu nhìn lại.
Cửa sổ chỗ hành lang sáng sủa sạch sẽ, có ánh nắng xuyên qua cửa sổ dừng trên người cô, nụ cười của cô long lanh hơn cả những ánh sáng kia: “Cố gắng thi nhé!”
Ánh mắt anh dừng trên mặt cô, cũng hiện ra vài phần dịu dàng.
“Cố lên.”
Sau khi Hạ Thụ và Tống Hành rời đi, bầu không khí trên bàn ăn nhà họ Hạ lại căng thẳng như cũ.
Chờ Mã Tuấn cũng đi. Hạ Mẫn Quân mới không vui nói với Hạ Hùng Hải: “Anh, em đã nói kia mà, bảo anh ngày thường chú ý duy trì khoảng cách của Tiểu Mộc và Tống Hành nhiều, anh lại không nghe! Bây giờ tốt rồi, tặng cả ngọc rồi, tâm tư của thằng bé với Tiểu Mộc còn chưa rõ ràng sao?”
Hạ lão gia bình tĩnh ngồi không nói một lời. Hạ Hùng Hải lén lút liếc nhìn bên cạnh, cười mỉa mai: “Nào có nghiêm trọng như em nói vậy, không phải chỉ là cái mặt ngọc sao, có lẽ chúng ta coi là quan trọng, nhưng đối với A Hành mà nói thì không quan trọng đến vậy, quan hệ A Hành và Tiểu Mộc rất tốt, mọi người đừng nghĩ nhiều.”
“Anh có thôi đi không!” Hạ Mẫn Quân phản bác: “Anh đừng tự lừa mình dối người nữa, anh lại nói thứ kia không quan trọng với Tống Hành? Anh đã quên khi còn nhỏ Tiểu Tuấn chạm vào một chút là thằng bé đã làm gì Tiểu Tuấn? Lúc này không xảy ra chuyện gì, chờ lúc xảy ra chuyện thật xem anh khóc thế nào đi!”