Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-23 19:57:55
Lượt xem: 29

Nhìn qua những vết bầm tím đó có cũ cũng có cái mới, phần lớn đã nhạt dần. Một vệt đỏ sâu ở trong lòng tay trái, từ xương ngón tay kéo dài đến khớp xương cổ tay, là vết thương mới.

 

—— Vết thương có lúc luyện tập TaeKwonDo.

 

Các loại vận động đánh nhau cũng không thể tránh khỏi va chạm, anh đã quen với những vết thương nhỏ. Nhưng vết thương ở ngoài da thì lâu rồi anh chưa bị nên bây giờ anh có cảm giác rất đau đớn.

 

Không có bạch dược, chỉ có thể thay thế bằng cồn. Tống Hành cắn răng, dùng tăm bông y tế thấm ướt cồn rồi nhẹ nhàng chấm lên vết thương.

 

Lúc này có người gõ cửa phòng.

 

Anh hơi giật mình, đứng dậy, giấu tay trái về đằng sau theo bản năng, tiện tay đẩy mấy lọ thuốc sang góc bàn, lấy sách vở che lại.

 

Quả nhiên giây tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ từ khe cửa ló đầu vào, giọng nói ngọt ngào, rất nhẹ nhàng.

 

“Tớ có thể đi vào không?”

 

“Hạ Thụ.”

 

Tống Hành nhìn thấy cô, tay đặt sau lưng lại che giấu sâu hơn một chút.

 

Cô gái mặc bộ đồ ngủ thỏ nhỏ trắng hồng, còn che giấu điều gì thần bí sau lưng.

 

Đi đến trước mặt anh, ý cười dần được ánh đèn màu ấm áp nhuộm lên.

 

Tống Hành hỏi: “Sao lại vào đây?”

 

“Ờ… Tớ không ngủ được.”

 

Anh nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 11 rưỡi. Đêm khuya yên tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi xào xạc bên ngoài cửa sổ.

 

Hạ Thụ nhìn về tay anh giấu sau lưng, cười hỏi: “A Hành, cậu giấu cái gì trong tay vậy?”

 

Tống Hành hơi khựng lại, đầu ngón tay ở phía sau hơi cuộn tròn lại.

 

“Không có gì.” Giọng nói vẫn lạnh lùng như ngày thường của anh có sự dịu dàng khó có thể nhận ra được: “Đi ngủ đi, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, đừng nghĩ, qua một lúc sẽ ngủ được.”

 

Hình như cô hoàn toàn không nghe thấy, đứng ở trước mặt anh xoè tay ra, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại: “Cho tớ xem.”

 

“Thật sự không có gì.” Anh khẽ đẩy: “Đi ngủ đi, nghe lời.”

 

“Tớ không muốn.” Hạ Thụ nâng cằm lên, ánh mắt kiên định, sáng ngời, có hơi ngang ngược.

 

Dường như bướng bỉnh phân rõ trái phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-4.html.]

 

Đột nhiên Tống Hành cảm thấy có chút không biết làm thế nào.

 

Ánh sáng trong đôi mắt hạnh nhân của cô biến thành mảnh vụn, lặng lẽ đối diện với cô một lúc lâu, thấy cô không có ý định nhượng bộ, Tống Hành bất lực.

 

“Được rồi.”

 

Dừng một lúc, anh từ từ duỗi tay trái ra trước mặt cô.

 

Hạ Thụ cắn môi.

 

Đầu ngón tay khẽ chạm vào bên cạnh miệng vết thương của anh, nét mặt của cô khi cô nhìn thấy cũng không có bất ngờ gì. Một lát sau ngẩng đầu lên cười với anh, chỉ là ý cười hơi nông: “Tớ biết ngay là tay trái cậu bị thương.”

 

Nói xong cô cầm thứ thần bí vẫn luôn giấu ở sau lưng ra quơ quơ trước mặt anh, hóa ra là một lọ Bạch Dược mới tinh.

 

Lần này đổi lại là Tống Hành sững sờ.

 

“Sao cậu biết?”

 

“Tớ đoán được.” Cô không thanh minh nữa mà kéo anh ngồi xuống bên cạnh bàn để bôi thuốc. Theo bản năng Tống Hành muốn duỗi tay ra nắm lấy, nhưng lại kìm lại không nhúc nhích.

 

“Đoán được?”

 

Hạ Thụ nói: “Cậu đã quen ăn cơm bằng tay trái, mặc dù cũng có thể dùng tay phải, nhưng không dùng tay trái là thấy là lạ. Hôm nay lại dùng tay phải. Hơn nữa lúc cậu đưa bánh ngọt cho tớ, cậu chỉ cầm một tay đưa qua, tay của cậu vẫn luôn để ở dưới bàn, chứng tỏ cậu đang cố ý che giấu gì đó.”

 

Hô hấp Tống Hành ngưng trệ.

 

Anh rũ mắt nhìn cô, sức lực của cô gái rất nhẹ, rất cẩn thận, dường như sợ làm anh đau, trong mắt cũng có vẻ rất cẩn thận, dáng vẻ giống như đối mặt với châu báu độc nhất vô nhị nào đó.

 

Nước thuốc chảy miệng vết thương lạnh lẽo, mang theo cơn đau và ngứa, không quá dễ chịu, giống như bị con mèo cào vào lòng.

 

Tay phải của Tống Hành đang buông lĩnh bất giác siết chặt lại.

 

Hạ Thụ nhìn ra sự khác thường của anh, hỏi: “Làm cậu đau sao?”

 

Giọng nói mềm mại của cô, kèm theo sự áy náy.

 

Giọng nói của Tống Hành hơi khàn, “Không đau.”

 

Hạ Thụ lại cúi đầu thấp xuống, giống như đang đắn đo cái gì, lát sau nói: “A Hành, cậu đừng nôn nóng.”

 

Mắt Tống Hành khẽ giật giật, anh nghe không hiểu lắm.

 

Hạ Thụ nhấp nháp môi, đôi mắt lấp lánh tràn đầy sự kiên định, càng tăng thêm sự kiện định khiến cho anh đủ tin tưởng: “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ thuyết phục ông nội để cậu không phải chuyển sang khối xã hội.

Loading...