Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-02-23 19:58:15
Lượt xem: 30
Ở dưới ánh đèn ấm áp nụ cười của cô gái rất dịu dàng: “Chúng ta nói rồi, tớ sẽ cố gắng bảo vệ bản thân mình, cậu cũng phải cố gắng bảo vệ mình. Cả hai chúng ta đều phải cố gắng để không ai bị thương.”
—
Ngày hôm sau, sắc trời xám xịt và u ám, từ sáng sớm đã không nhìn thấy mặt trời.
Một tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, Tống Hành đi xử lý việc chuyển khối.
Chủ nhiệm Lưu của lớp 11 khối tự nhiên trường Nhất Trung kịch liệt phản đối: “Tống Hành, không phải thầy nói, sao em có thể nói chuyển sang khối xã hội ở thời điểm này? Chưa nói đến chuyện em đã bỏ kiến thức khối Xã hội một năm, chỉ nói đến thành tích khối tự nhiên bây giờ của em, chọn trường đại học nào chả được? Còn nửa năm nữa là em lên lớp 12 rồi, trước tiên em nên nghe lời thầy, đừng bốc đồng, về nhà cố gắng suy nghĩ lại, được không?”
Bông tuyết đóng băng trên cửa kính của văn phòng, xuyên qua cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy những bông tuyết đang tung bay ở bên ngoài.
“Cảm ơn chủ nhiệm, em đã suy nghĩ kỹ rồi.” Thiếu niên quay mặt về phía cửa sổ, trong ánh mắt là những bông tuyết bên ngoài cửa sổ: “Em quyết định chuyển sang khối Xã hội, hy vọng chủ nhiệm có thể đồng ý.”
“Bố mẹ của em có biết không?” Chủ nhiệm Lưu có chút lo lắng, khuyên bảo lâu như vậy, mềm cứng không ăn, chỉ có thể gửi hy vọng vào cọng rơm cứu mạng này: “Người nhà em nói thế nào?”
Ông ta đã dạy học nhiều năm như vậy, đặc biệt rất hiếm khi nhìn thấy học sinh xuất sắc, nhưng thông thường bố mẹ cũng nên tôn trọng ý kiến của con.
Người nhà anh...
Tống Hành rũ mắt xuống: “Bọn họ đều tôn trọng ý kiến của em.”
“Sao bọn họ...”
“Nào, được rồi, được rồi, chủ nhiệm Lưu.” Đứng ở bên cạnh anh chính là chủ nhiệm của lớp anh, cười ha hả cắt ngang lời nói của chủ nhiệm Lưu, quay mặt về phía Tống Hành: “Tống Hành à, em đi về trước đi, việc chuyển khối này em đừng vội, để thầy nói chuyện với chủ nhiệm Lưu.”
Tống Hành lễ phép gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Chủ nhiệm Lưu muốn ngăn: “Không phải! Tống Hành, Tống...”
“Này, chủ nhiệm Lưu.” Chủ nhiệm lớp ngăn cản ông ta lại.
Chủ nhiệm Lưu thở gấp.
“Sao thầy lại để cho thằng bé đi vậy!”
Chủ nhiệm lớp nói: “Việc Tống Hành chuyển khối này, ông không ngăn cản được. Ông còn nói muốn tìm bố mẹ của thằng bé, tôi thấy chuyện này là người giám hộ của thằng bé yêu cầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-6.html.]
“Có ý gì?”
Ông kể toàn bộ câu chuyện cho ông ta nghe.
Chuyện Hạ Thụ bất ngờ xảy ra ở tiết thể dục rất nhiều người đều biết nhưng người biết về mối quan hệ này thì không nhiều lắm. Nhưng làm chủ nhiệm lớp của Tống Hành, ông ta cũng biết một chút.
Lúc trước Tống Hành chuyển sang lớp tự nhiên đến lớp của ông ta, lãnh đạo nhà trường cũng từng nhắc đến. Đứa nhỏ này có thân phận đặc biệt, mặc dù họ Tống, hộ khẩu lại ở nhà họ Hạ.
Bởi vì nhóm m.á.u hiếm, từ lúc nhập học Hạ Thụ vẫn luôn là đối tượng được nhà trường quan tâm. Nhà họ Hạ còn từng yêu cầu, chỉ cần Hạ Thụ xảy ra chuyện gì, nhất định phải tìm được Tống Hành càng sớm càng tốt, để anh đi theo.
Vì thế, ông cụ Hạ còn đặc biệt tặng một tòa nhà cho trường Nhất Trung.
Mãi về sau, trong một lần kiểm tra sức khỏe ông ta mới tình cờ biết được nhóm m.á.u của Tống Hành, người sáng suốt cũng có thể đoán được.
Mặc dù suýt chút nữa xảy ra tai nạn trong tiết thể dục lần đó, dù không nguy hiểm nữa nhưng vẫn khiến cho người ta thấy sợ hãi khi nghĩ đến. Đột nhiên Tống Hành chuyển khối vào thời gian này, thật khó để ông ta cho rằng nó không liên quan gì đến nhà họ Hạ. Khả năng lớn nhất đây chính là yêu cầu của nhà họ Hạ.
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Tống Hành đã đi xa rồi.
Đáng tiếc...
Vào mùa đông trời tối rất sớm, khi Tống Hành đi ra khỏi tòa nhà giảng đường thì ngọn đèn trước mắt đã được bật. Bông tuyết rơi chầm chậm, cuối cùng rơi ở trên mặt có chút lành lạnh.
Anh không quay về lớp học, lúc này quay về cũng quấy rầy đến những người khác, cũng may đã là tiết cuối cùng, dứt khoát đi đến chỗ hẹn mà ngày thường hay tụ tập.
Nhất Trung.
Trường cấp hai tan học sớm hơn trường cấp ba khoảng 30 phút. Tiếng chuông của trường cấp hai vang lên.
Phụ huynh đã vây kín ở cổng trường, giờ này lại càng ồn ào hơn. Tuyết trắng bị dẫm nát thành nước.
Anh vui vẻ, lặng lẽ đứng cách xa hơn một chút.
Đột nhiên, bảy tám nam sinh chạy đến vây quanh anh, mặc đồng phục học sinh trung học cơ sở.
Dẫn đầu là nam sinh có vẻ mặt vênh váo, giọng điệu đầy đe dọa.
“Tống Hành, để tôi xem lần này anh còn có thể chạy đi đâu!”