Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-03-01 20:07:33
Lượt xem: 4

Tấm này chụp khi tốt nghiệp cấp 2 cuối cùng cũng có một tấm ảnh anh tự nguyện cười.

 

Anh và Hạ Thụ mặc đồng phục học sinh màu xanh và trắng giống nhau, anh đứng nghiêm còn cô thì đứng bên cạnh anh, nhân lúc anh không nhìn thấy, trộm giơ tay hình chữ V sau lưng anh.

 

Tấm ảnh này chụp khi cô tham gia cuộc thi kéo đàn cello. Anh đang ở khán đài, cô  ở trong hậu trường chụp lén anh.

 

Tấm này…

 

Anh chậm rãi lật từng trang một, lặng lẽ nhìn chúng rồi nở nụ cười đầy dịu dàng, đáy mắt anh bỗng có những giọt nước mắt.

 

Hạ Thụ…

 

Khoảng thời gian đầu khi vừa đến nhà họ Hạ, anh hoàn toàn không ôm chút hy vọng gì. Nghĩ rằng chỉ cần nghe lời, cư xử tốt thì sẽ không bị đuổi về, anh muốn có một nơi ở ổn định. 

 

Khi đó cô tựa như một vầng sáng, mặc trên mình một chiếc váy đỏ, cả người rực rỡ như đốm lửa nhỏ, bùng cháy giữa mùa đông khiến tay anh ấm áp, đồng thời cũng sưởi ấm trái tim anh.Trên thế gian này, có vài người đã định trước là mặt trời, dùng nhiệt độ để lan tỏa hơi ấm đến mọi người. 

 

Mà cũng có những người, sinh ra đã là bị vây quanh bởi mây đen mù mịt. Anh có thể hấp thu năng lượng của mặt trời để sinh tồn, thế nhưng anh sẽ không bao giờ có được mặt trời. 

 

Anh cũng không dám vọng tưởng rằng cô sẽ thuộc về riêng anh.

 

Nhưng khi anh thấy Thẩm Hoài Xuyên, thấy cô Hạ vui vẻ tác hợp hai bọn họ,thấy hai người họ ngồi chung một chỗ, nghe thấy tiếng cười của cô, anh không khống chế được sự ghen tỵ. Anh không hy vọng cô chia sẻ ánh sáng đó cho người khác, lần đâu tiên anh muốn hoàn toàn giữ lấy.

 

Anh biết mình không có tư cách. 

 

Thời điểm đó, anh chỉ biết hận.

 

Hận bản thân vô dụng, hận cuộc sống cô đơn, tẻ nhạt.

 

Trách định mệnh vô tình tại sao cứ trêu anh. Cho anh và cô ở gần nhau, cho anh một trái tim chưa từng rung động, nhưng lại giống như hai đường thẳng song song, mãi mãi không giao nhau.

 

Thậm chí anh còn trách cô.

 

Trách cô tại sao lại tốt như vậy? Tại sao lại đối xử với anh tốt như vậy?

 

Anh rất muốn phá lệ một lần, rất muốn yêu đương cuồng nhiệt với cô.

 

Muốn đối xử tốt với cô, muốn ở bên cô, muốn nắm tay cô không buông. Nếu cô nguyện ý, chỉ cần cô nói một câu, anh có thể sẵn sàng hy sinh bản thân.

 

Nếu anh chưa từng gặp cô, anh sẽ giống con thuyền trôi dạt trên sông, mặc kệ phong ba bão táp, anh khuất phục là được.

 

Nhưng cố tình, cô xuất hiện, anh yêu cô, anh muốn một kết cục tốt đẹp.

 

Bóng tối nặng nề, trong căn phòng nhỏ chỉ có một ngọn đèn leo lắt, cực kỳ yên tĩnh, thời gian dần trôi qua như cát chảy.

 

 

Chiều hôm nay Hạ Thụ có tiết học đàn cello, đến tận năm giờ rưỡi mới tan học. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-62.html.]

 

Hoàng hôn đã buông xuống.

 

Cô cười chào tạm biệt bạn cùng lớp, bỏ đàn vào hộp rồi ra khỏi phòng học. Vừa ra khỏi cổng Cung thiếu niên, thấy một bóng người màu trắng quen thuộc đứng xa xa, được ánh đèn ấm áp bao phủ.

 

Hạ Thụ ngẩn người. 

 

Người kia mỉm cười nhẹ nhàng với cô, Tống Hành bước lên trước, hỏi: “Tan học?” 

 

Hạ Thụ ngước đầu nhìn anh, rồi lại gật đầu, quên mất phải trả lời. 

 

Tính ra bốn ngày rồi hai người bọn họ chưa nói chuyện với nhau. Trước đây cũng từng cãi nhau, chiến tranh lạnh, nhưng hầu như chỉ cần anh dỗ cô là cô hết giận, họ chưa từng giận nhau được qua một đêm.

 

Hạ Thụ thoáng nghĩ, cô cảm giác lần này họ không được tự nhiên là do cô tưởng tượng.

 

Anh không tức giận, người nhà họ Hoắc chưa từng đến, tất thảy đều là giả thuyết.

 

Hạ Thụ cúi đầu: “Tớ còn tưởng rằng, cậu sẽ không bao giờ… Để ý đến tớ nữa.”

 

Tống Hành đau lòng, giọng nói khàn khàn: “Sẽ không.” 

 

Sao anh có thể từ bỏ được. 

 

Chỉ là anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào, không biết phải làm gì khi thấy cô khóc, càng không biết phải làm gì với lời khuyên anh rời đi của cô, nên anh dứt khoát trốn tránh.

 

Hạ Thụ bỗng thấy tủi thân, nhưng cô chỉ im lặng cụp mắt xuống, không nói gì. 

 

Tống Hành cầm hộp đàn cho cô: “Có muốn đi dạo không?”

 

Hoàng hôn buông xuống, ánh trời chiều dần tắt.

 

Những con phố cũ của thị trấn nhỏ vẫn huyên náo như trước khói thức ăn dày đặc.

 

Giẫm lên những dải vàng óng ánh trên đất, Hạ Thụ vẫn không chủ động lên tiếng. 

 

Tống Hành nhìn cô chằm chằm: “Tớ xin lỗi”.

 

“Gì cơ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. 

 

“Tớ xin lỗi.” Anh nói lại lần nữa, giọng điệu bình tĩnh nhưng hết sức chân thành, tất cả sự lạnh nhạt cũng phai dần đi, “Hai ngày này lạnh nhạt với cậu, không quan tâm đến cậu. Tớ biết cậu đau lòng, xin lỗi.” 

 

Đôi mắt long lanh khẽ chớp: “Không có.”

 

Cô nói: “Cũng do tớ không tốt, rõ ràng biết cậu không muốn đi, nhưng lại không đứng ở vị trí của cậu để nhìn nhận vấn đề, chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của cậu. Lúc đó tớ đã khiến cậu khó chịu đúng không? Tớ nên xin lỗi cậu. A Hành, rất xin lỗi.”

 

Tống Hành mím môi. 

 

Trong chớp mắt, bao nhiêu sự bất bình, mất mát, buồn bã, oán hận tích tụ trong những ngày qua dường như đã sụp đổ, chỉ còn lại cõi lòng chua xót.

Loading...