Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-03-04 12:01:28
Lượt xem: 7

Đôi mắt đó vẫn trong veo và yên tĩnh như trước kia, trong giọng điệu của cô cũng không có một chút ý tứ khinh thường nào. Tần Dã nghe xong đột nhiên dừng lại.

 

“Cô nói cái gì?”

 

“Hèn nhát.” Cô lại nói lại một lần nữa.

 

Tần Dã đột nhiên hít sâu một hơi, thuốc trong tay bị anh ta ném thật mạnh xuống mặt đất: “Cô nói ai vậy!”

 

“Anh.’’ Đáp lại vẻ mặt tức giận của anh ta lại là khuôn mặt hờ hững: “Sau khi nổi tiếng thì mai danh ẩn tích, không có các tài nguyên tốt, không thể chấp nhận được chênh lệch của bản thân, thế nên làm trời làm đất, không biết vượt qua thất bại, thậm chí còn sa ngã, anh không hèn nhát thì còn ai hèn nhát?”

 

“Cô biết cái gì?” Tần Dã rống lên với cô: “Cô dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy? Cô biết tôi đã trải qua những gì không mà cô nói như vậy! Cô  ——”

 

“Anh từng trải qua cái gì cơ?” Hạ Thụ ngắt lời hỏi.

 

“……” Cô bỗng nhiên chất vấn như vậy, khiến Tần Dã cứng họng.

 

“Theo tôi được biết thì…” Hạ Thụ lại ngắt lời: “Anh là con trai độc nhất của công ty giải trí Tần thị, cũng coi như là Thái tử gia của nhà họ Tần, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, vẫn luôn học tại trường học tư thục tốt nhất của Đế Đô, năm anh 18 tuổi đáng lẽ phải học đại học ở Luân Đôn, đột nhiên quyết định tiến vào giới giải trí.”

 

“Ban đầu người nhà anh không đồng ý, vì thế anh lén ký với Hoa Nhất, vừa xuất đạo đã nổi tiếng. Nhưng người nhà anh không cho phép anh nổi tiếng, vì vậy cho ngừng mọi tài nguyên của anh, nên bây giờ anh mới như vậy đúng không?”

 

Nói xong tất cả, cô thở ra một hơi: “Đúng không?”

 

“……….” Hầu hết mọi thứ đều bị cô nói đúng, Tần Dã nhất thời nói không nên lời, cố chấp nói: “Cho nên tôi thê thảm như vậy, dựa vào cái gì tôi không thể làm được! Những thứ đó vốn dĩ đều là của tôi!”

 

“Anh từng bị xem như con của kẻ g.i.ế.c người chưa?” Hạ Thụ nhàn nhạt hỏi.

 

Chuyển đề tài quá nhanh, Tần Dã không theo kịp, nhíu mày: “Cái gì?”

 

“Anh đã từng ở trong cô nhi viện chưa?” Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Anh biết bị cô lập, bị ném đá, bị bịa đặt nhục mạ là gì không? Bị đánh, cả người đều vết bầm tím, vô cớ bị rút m.á.u đau như nào không? Anh có biết tuyết tháng mười hai rơi vào trong cổ áo lạnh như thế nào không?”

 

Có lẽ vì cô hiếm khi nhắc đến A Hành ở trước mặt người khác, nói ra những lời này, vành mắt của cô đã dần đỏ ửng. Cô không thể kìm lại mà nhớ đến chàng trai đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-93.html.]

Tần Dã sững sờ hai giây, rất nhanh chóng hiểu được ý của cô, nói: “Tôi, tôi không phải con của kẻ g.i.ế.c người, cũng không phải cô nhi, làm sao tôi biết được!”

 

Vốn sĩ anh ta muốn phản bác hung dữ hơn một chút, nhưng nhìn thấy đôi mắt của cô bỗng nhiên đỏ hoe, dáng vẻ giống như sắp khóc, giọng nói vô thức dịu đi: “Này, cô…….cô đừng có khóc! Đừng làm ra vẻ giống như tôi đang bắt nạt cô chứ……”

 

Hạ Thụ hít sâu, cố gắng kiềm chế để nước mắt không rơi

 

Cô sẽ không khóc, ít nhất cô sẽ không khóc ở trước mặt tên xấu xa này. Hơn nữa, A Hành không thích cô khóc.

 

Mặc dù anh không nhìn thấy.

 

Chỉ là bỗng nhiên cô cảm thấy đau lòng. Tại sao chàng trai của cô, ở trong sự u ám của tuyệt vọng cũng có thể nỗ lực ngược chiều gió tiến về phía trước. Mà có một số người trời sinh đã thuận buồm xuôi gió, lại lãng phí như vậy chứ.

 

A Hành, anh xem này.

 

Thế giới này chính là không công bằng như vậy.

 

“Có thể anh không biết, nhưng thật sự có người đã từng trải qua những chuyện như vậy.” Hạ Thụ nói: “Anh nói mình thê thảm, nhưng còn có nhiều người thê thảm hơn anh, bọn họ cũng không có nói gì cả, anh thì thê thảm cái gì chứ! Anh nói những thứ đó đều là của anh, những thứ đó đã định trước chính là của anh sao? Anh cho rằng anh xuất đạo nổi tiếng ngay là nhờ thực lực của anh sao? Đó là vì anh là cậu chủ nhỏ nhà họ Tần nên người ta mới cho anh đóng chính. Anh ghét bỏ tài nguyên hiện tại của mình, nhưng có bao nhiêu người đỏ mắt chờ mong những tài nguyên này, anh thật đúng là kẻ ngu!”

 

“Không sao, cứ tiếp tục như vậy đi. Thuận tiện cũng lên mạng nhìn xem, nhìn xem mọi người đều cười nhạo anh như thế nào. Thật ra anh có làm quậy kiểu gì đi chăng nữa, căn bản cũng không có người quan tâm, chỉ là thêm chút trò cười mà thôi. Cũng chỉ có vài người thật sự quan tâm anh mà thôi.”

 

Những người thật sự quan tâm đều là những người rất yêu thương bạn.

 

Cô nói xong, như trút được gánh nặng. Nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, tí tách từng hạt rơi xuống.

 

Tần Dã ngẩn ra một chút, cảm thấy giằng co trong lòng mình không thể giải thích được.

 

Anh ta á khẩu không trả lời được, có chút lúng túng, ậm ừ nửa ngày: “Này, cô… Trời ơi…” Anh ta rút khăn giấy ra đưa cho cô lau nước mắt: “Cô đừng khóc nữa, được không? Đừng khóc, tôi sẽ đi họp báo ngay lập tức…”

 

“Tránh ra.” Hạ Thụ không cho anh ta đụng tới mình dù chỉ là một chút: “Thích đi thì đi! Đây không phải việc của tôi, tôi cũng không mất một đồng tiền nào, cũng không liên quan đến tôi.”

 

Cô nhanh chóng lau mắt, nói xong cũng không để ý đến trên người vẫn còn một đống bột mì, sải bước rời đi.

 

“Này, này……” Tần Dã đuổi theo.

Loading...