Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-03-04 20:16:41
Lượt xem: 8

Ngày thứ hai không có hoạt động gì được thông báo cả, đến ngày thứ ba mới có lịch thu âm cùng với quay quảng cáo.

 

Tần Dã cảm thấy cuộc đời này của anh ta chưa bao giờ mong đợi việc gì như đợi một thông báo đến như vậy.

 

Sự kiện bắt đầu lúc mười giờ sáng, nhưng mới rạng sáng khoảng năm giờ hơn, Tần Dã đã không ngủ được.

 

Bình thường Hạ Thụ và mấy người Tiểu Na sẽ tới căn hộ của anh ta sớm hơn ba tiếng so với thời gian diễn ra sự kiện. Anh ta nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, từ năm giờ rồi lại đến sáu giờ, cuối cùng cho đến khi ngoài cửa có tiếng động vang lên.

 

Sau lần gặp nhau không mấy vui vẻ với Hạ Thụ đó, Tần Dã đã không gặp lại cô lần nào nữa. Anh ta không biết sau đó cô thế nào, cũng không biết số điện thoại của cô, nên đã cố ý gọi cho A bel hỏi.

 

Bây giờ gặp mặt, trong lòng anh ta không biết tại sao lại hơi kích động như vậy nhưng cũng không dám nhìn mặt cô. Ở trong nhà đi qua đi lại hơn nửa ngày, anh ta quyết định giả bộ vào phòng nằm ngủ.

 

Tiếng cánh cửa chính đã được mở ra, có người vào nhà.

 

Tần Dã đắp chăn kín từ đầu tới chân.

 

Cho đến khi có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng, tim anh ta bất giác đập nhanh hơn, cố gắng mím môi không cho mình cười.

 

Một lực thật lớn kéo mạnh cái chăn trên người anh ta, tiếp theo bên tai truyền đến tiếng sư tử rống: “Dậy đi! Giờ này mà vẫn còn ngủ à!”

 

Tần Dã mơ màng, trợn tròn mắt nhìn người trước mặt: “Chết tiệt! Abel, tại sao lại là anh?”

 

“Nếu không thì là ai?” Abel tận giận nhìn anh ta.

 

Tần Dã nhìn phía sau anh ấy: “Cô ấy đâu?”

 

“Ai cơ?” Abel cố ý hỏi.

 

“……..” Trong lòng anh ta đột nhiên khó chịu, lại hơi khó mở miệng, nghiến chặt răng mơ hồ nói: “Hạ Sấu.”

 

Abel hừ lạnh một tiếng: “Đi rồi.”

 

“Đi rồi?!” Tần Dã từ trên giường nhảy lên: “Đi đâu vậy?”

 

“Còn có thể đi đâu, đương nhiên là bị cậu chọc tức, từ chức, nghỉ việc rồi.”

 

“Anh anh anh anh!” Anh ta nóng nảy, vò đầu bức tóc, âm điệu cao hơn ba nốt: “Tại sao anh lại để cô ấy đi? Cô ấy mới tới có vài ngày!”

 

“Trách tôi ư? Dù sao tôi cũng không phải là người chọc giận cô ấy.”

 

“Shit!” Trong lòng anh ta gấp đến không còn suy nghĩ được cái gì, vội vàng chạy ra khỏi phòng.

 

Mới đi ra khỏi phòng ngủ, anh ta đột nhiên dừng chân lại.

 

Trong phòng khách có một cô gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-95.html.]

 

Cô đứng trước khung cửa sổ sát đất, đang sắp xếp lại trang phục và nội dung của sự kiện. Ánh nắng sớm bình minh chiếu xuống sườn mặt cô tạo thành một lớp mờ ảo, vàng nhạt dịu dàng.

 

Nhìn thấy cô, nhịp tim đang đập điên cuồng của Tần Dã bỗng im lặng trong chớp mắt, sau đó biến thành một niềm vui sướng không tả được.

 

Abel đi ngang qua người anh ta, lắc đầu xem thường.

 

Hạ Thụ nhìn qua.

 

“Khụ…..” Anh ta hơi muốn cười, nhưng lại hơi xấu hổ, vì vậy xoa xoa mũi rồi cúi đầu đến gần hơn: “Cái kia… Abel nói cô đi rồi, tôi còn tưởng……..”

 

Hạ Thụ hạ mắt xuống, không thèm nhìn anh ta: “Làm anh thất vọng rồi.”

 

“Ừm, khá thất vọng.” Anh ta ngạo kiều lẩm bẩm một câu, lén ngắm sườn mặt của cô, l.i.ế.m môi cười trộm.

 

Lát sau anh ta nói: “Ừm… Chuyện hôm trước, rất xin lỗi, cô đừng để ý nha.” 

 

Hạ Thụ: “Ồ.”

 

Đợi hai giây, trên mặt Tần Dã hơi không nhịn được: “Chỉ… Chỉ vậy? Không có gì khác?”

 

“Nếu không thì sao?” Cô ngước mắt lên nhìn anh ta: “Vậy… Tôi viết cho anh một bài luận văn cảm ơn nữa được không?”

 

Khoảnh khắc ánh mắt cô chạm vào mắt anh ta, Tần Dã cảm thấy tim anh ta như muốn nổ tung, ngẩn người nhìn cô.

 

Đôi mắt của cô thật sự rất đẹp, màu trà rất trong, giống như hổ phách, trong trẻo không pha lẫn tạp chất.

 

Người càng đẹp hơn.

 

Tần Dã lén lút đến gần hơn một chút, chống tay vào tường phía sau cô: “Này, tôi muốn thương lượng với cô chuyện này, hôm nay giúp tôi một việc!”

 

Hạ Thụ lùi về phía sau nửa bước, đề phòng nhìn anh ta: “Chuyện gì vậy?”

 

Anh ta cười: “Sau sự kiện hôm nay, cô không bận gì đúng không? Buổi tối cô đi theo tôi gặp vài người đi.”

 

Hạ Thụ mơ mơ màng màng: “Hả?”

 

“Nhưng, chuyện là……”

 

Anh ta cũng không biết nên giải thích như thế nào, vò đầu suy nghĩ, thuận miệng bịa chuyện: “Tôi có mấy người anh em thân thiết, bọn họ luôn chế giễu tôi là cẩu độc thân, tôi chỉ muốn dẫn một cô gái đến để cho bọn họ nhìn, tôi có rất nhiều bạn gái! Nhưng hiện tại không tiện lắm, nên cô giả bộ là bạn gái và theo tôi đi gặp bọn họ đi.”

 

“Không đi.” Cô cảm thấy việc này rất nhảm nhí, lắc đầu dứt khoát từ chối.

 

“Chỉ gặp một chút thôi mà!” Anh ta van xin, nhìn cô nửa ngày cũng không chịu đồng ý, dứt khoát chơi xấu: “Không được, cô phải đi! Hôm đó sau khi cô rời đi tôi đã phải làm thông báo thay cho cô, coi như đây là cô bồi thường cho tôi.”

 

Hạ Thụ khó tin: “Thông báo vốn là chuyện mà anh phải làm, sao lại thành tôi làm? Còn muốn tôi bồi thường?”

Loading...