Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 98
Cập nhật lúc: 2025-03-04 20:17:20
Lượt xem: 6
Hạ Thụ vô thức tránh về sau, hai má tái nhợt, “Anh cách xa…”
“Sao vậy?” Tần Dã nhíu mày.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta phát hiện ra, dường như cô cực kỳ ghét sự đụng chạm của anh ta, chán ghét con người anh ta, bỗng cảm thấy hơi buồn.
Anh ta giải thích: “Tôi nói với cô nhé, cô đừng tưởng nhà tôi bẩn như vậy thì tôi cũng vậy, không phải tôi bẩn đâu! Ngày nào tôi cũng tắm, tôi rất thích sạch sẽ, cô không cần coi tôi như là người bệnh…”
Hai người đã đi vào trong sân của Tiểu Phong Hà, trong lúc họ nói chuyện thì có nhân viên phục vụ đến, cười tủm tỉm gật đầu: “Tiểu Tần gia.”
Tần Dã khẽ ho, thu liễm một chút, “Bọn họ đến chưa?”
“Tổng giám đốc Quý, tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Thẩm đều đã tới, ở Hạm Đảm Các, chỉ thiếu ngài.”
Nghe thấy câu tổng giám đốc Hoắc, Hạ Thụ cứng đờ.
Mấy năm nay, chỉ cần nghe thấy cái gì có liên quan đến anh, cô đều không thể kiềm chế được mà nghĩ đến anh.
Anh họ Tống, cũng họ Hoắc… Có rất nhiều họ đó, nhưng bảy năm qua, cô gặp rất nhiều người, nhưng đều không phải anh.
Cô vô thức sờ miếng ngọc bên dưới lớp áo.
Hai người đi theo nhân viên phục vụ vào Hạm Đảm Các.
Cánh cửa từ từ được đẩy ra.
Hạ Thụ đứng phía sau Tần Dã, tầm nhìn bị che khuất một nửa, nhưng vẫn nhìn ra trong phòng có ba người đàn ông.
Vị trí của Quý Dương gần cửa nhất, nhìn thấy cô đầu tiên.
Sau đó, Tần Dã nghiêng sang một bên, cô cũng thấy rõ được hai người còn lại.
Vào thời khắc này, m.á.u Hạ Thụ như chảy hết ra ngoài, vẻ mặt tái nhợt.
…
Người đàn ông ngồi cách cô năm mét, mặc áo sơ mi trắng gọn gàng, áo vest được vắt sau ghế.
Dù đang trong trạng thái thư giãn, nhưng cà vạt của anh vẫn được thắt cẩn thận, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Phía sau anh có một ngọn đèn, ánh đèn chiếu dưới lưng anh, còn lại cả người chìm trong bóng tối, càng có vẻ xa cách, lạnh lùng hơn.
…
Toàn thân cô cứng đờ, ngạc nhiên nhìn anh, vô số hình ảnh xuất hiện trước mắt.
Bao lâu rồi…
Đã bao lâu rồi cô không gặp anh?
Hình như là… Bảy năm?
Đúng.
Hai ngàn, năm trăm, năm mươi tám ngày.
Bảy năm…
Hình ảnh cuối cùng về anh trong ký ức của cô vẫn còn là chàng trai mười sáu tuổi, nhưng giờ khắc này, thiếu niên trong mơ và người trước mặt có khuôn mặt giống y xì nhau.
Sống lưng Hoắc Cận Hành cũng cứng đờ trong nháy mắt, vẻ mặt thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-98.html.]
Thẩm Hoài Xuyên cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó nhìn Hoắc Cận Hành bên cạnh.
Bầu không khí trong phòng im lặng vài giây, giống như giây tiếp theo sẽ có sóng to gió lớn.
Quý Dương và Tần Dã không phát hiện ra ba người kia khác thường, nhiệt tình gọi cô, “Cô chính là trợ lý của Tần Dã, Hạ Sấu đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu! Thôi nào, vào đi!”
Tần Dã cũng cười, hơi nghiêng người về phía cô, “Đi vào thôi.”
“Tôi…” Hạ Thụ rũ mắt xuống, bước chân lại giống như đổ chì, cô lui về phía sau: “Tôi không muốn đi vào.”
Tần Dã ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Hốc mắt cô ướt đẫm, chóp mũi chua xót. Không dám nhìn anh, cũng không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, hơi nghiêng người, “Xin lỗi, Tần Dã, tôi không thoải mái, muốn về trước.”
Tần Dã thấy một giây trước cô vẫn tốt, bỗng lại rơi nước mắt, không ngừng lại, nhất thời luống cuống, hoảng hốt hỏi: “Cô, cô làm sao vậy? Cô không khỏe ở đâu? Tôi… Tôi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Hoắc Cận Hành bỗng đứng lên.
“Không cần.” Cô rất sợ hãi, sợ anh đuổi theo, sợ phải đối mặt với anh.
Vội vàng nói xong câu này, cô dứt khoát xoay người bỏ chạy, để lại Tần Dã vẫn mơ hồ, “Ơ…”
Anh ta vừa định giải thích với ba người trong phòng trước rồi đuổi theo, bỗng có một cơn gió thổi qua, là Hoắc Cận Hành vội vàng rời đi.
“Ơ nhị thiếu gia…” Tần Dã ngây ngốc, sững sờ nhìn phương hướng anh rời đi, lắp bắp hỏi: “Chuyện này, chuyện này…?”
Quý Dương cũng ngơ ngác.
Thẩm Hoài Xuyên tìm một lời giải thích rất thích hợp, “Vì cậu đến trễ, tám giờ Cận Hành còn có cuộc họp video.”
Tần Dã buồn bực, gãi gãi đầu, “Tôi đâu biết lại thành như vậy…”
–
Hạ Thụ chạy ra khỏi Tiểu Phong Hà, nước mắt không thể kiểm soát được nữa, điên cuồng chảy ra ngoài.
Cô nắm chặt dây chuyền ngọc bích bên trong áo, chạy rất nhanh.
Cô biết anh đang đuổi theo, chắc chắn sẽ đuổi đến.
Cô không dám dừng lại.
Ra khỏi cửa, trùng hợp có hai chiếc taxi chạy đến.
Cô nhanh chóng vẫy một chiếc xe, ngồi vào và bảo tài xế lái nhanh lên.
Khi Hoắc Cận Hành vội vàng chạy ra khỏi cổng, anh nhìn thấy cô gái chui vào cửa xe taxi.
Hạ Thụ, Hạ Thụ, Hạ Thụ…
Xe nhà họ Hoắc cách đó không xa, tài xế và vệ sĩ đợi lệnh 24/24.
Bởi vì buổi tối còn có cuộc họp video quan trọng, trợ lý Chu Tung Kỳ cũng không rời đi, đang cần iPad xem văn kiện.
Vội vàng ngồi lên xe, Hoắc Cận Hành ra lệnh, “Đuổi theo chiếc taxi biển N86 phía trước. ”
Chu Tung Kỳ hơi giật mình, nhắc nhở, “Nhị thiếu, tám giờ rưỡi có cuộc họp video, bây giờ trở về căn hộ là vừa kịp.”
“Hoãn cuộc họp lại, đuổi theo chiếc xe phía trước cho tôi!”
Hiếm khi anh thất thố như vậy, Chu Tung Kỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn nói: “Nhị thiếu, cuộc họp này rất quan trọng, ông cụ Hoắc chủ trì, đại thiếu và tổng giám Hoắc cũng sẽ tham gia, sếp không thể vắng mặt.”
“Nghe theo tôi…”