Cô Dâu Hải Thần - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:57:54
Lượt xem: 297
Chương 54 (Hải Ly tạo phản)
“Sơ Yến, em không sao chứ?”.
Lạc Trì Ngư thoi thóp hơi tàn, quơ quàng tìm bàn tay của Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến nắm lấy tay hắn rồi kề lên má cô, nhỏ giọng nói: “Ta không sao! Ngài đừng nói chuyện nữa, hãy dưỡng sức đi. Chu Phục Sinh sẽ đến nhanh thôi, ngài sẽ được cứu.”
“Không được, không thể để Chu Phục Sinh lấy mạng đổi mạng như lần trước.”
Lạc Trì Ngư khó nhọc lắc đầu, hắn ho khan mấy tiếng, m.á.u xanh vốn có của hắn đã biến thành màu đen và trào ra khỏi miệng. Vũ Sơ Yến hoảng hốt lấy tay áo lau vết m.á.u cho hắn, vừa lẩm bẩm: “Sao lại thế này, sao lại thế này?”
Kỷ Vấn Hành nằm ở một bên cố gắng nở một nụ cười vừa bi ai vừa đắc ý. Lạc Trì Ngư bị thương đều có rất nhiều người quan tâm, xót xa. Còn hắn, nếu như hắn có c.h.ế.t đi cũng chưa chắc sẽ có người vì hắn mà rơi một giọt nước mắt. Vũ Sơ Yến nghe thấy Kỷ Vấn Hành cười liền ngoái đầu lại nhìn hắn: “Kỷ Vấn Hành, ngươi cười cái gì?”
“Ta cười mệnh của ta cô độc, ta cười cuộc đời của ta luôn bị người ta ruồng rẫy xa lánh. Vũ Sơ Yến, hắn sống không nổi đâu, cô cứ khóc đi, tốt nhất là khóc cho đến khi mưa gió nhấn chìm rất cả. Mưa cho đến khi ngàn vạn sinh linh quanh đây đều hoá vào hư không.”
Kỷ Vấn Hành cũng chẳng khá hơn Lạc Trì Ngư. Chỉ có điều hắn dường như chỉ bị thương bên ngoài, vì khắp người hắn toàn là m.á.u me bê bết. Vũ Sơ Yến chán nản, cô chỉ lẩm bẩm nói một câu: “Đúng là điên thật rồi.”
Chu Phục Sinh đã đến, lúc hắn vừa bước vào, nhìn thấy Lạc Trì Ngư thì không khỏi hoảng hốt mà chạy tới. Lạc Trì Ngư không buông tay Vũ Sơ Yến, hắn trừng mắt nhìn Chu Phục Sinh rồi nói: “Mau quay về trấn giữ Hải cung, đây là mệnh lệnh.”
Chu Phục Sinh tội nghiệp nhìn sang Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến vô tình gỡ tay Lạc Trì Ngư ra, sau đó nghiêm giọng nói: “Hải thần bị thương nặng không có khả năng phán đoán. Ta ra lệnh cho ngươi mau chóng đưa Hải thần về Hải cung chữa trị.”
“Ngươi...”
Lạc Trì Ngư mới đáng thương hơn, hắn nhìn Chu Phục Sinh đang kéo tay mình rồi lại nhìn Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến không thèm nghĩ tình, lạnh lùng nói: “Nếu như Hải thần còn chống cự, cứ trực tiếp đánh ngất.
Chu Phục Sinh chấp hành mệnh lệnh, vút cái đã vác Lạc Trì Ngư chạy vụt đi mất tăm. Rùa thần chậm chạp hơn, ông vừa đuổi theo ra cửa đã lập tức hoang mang quay đầu lại hỏi: “Hải Ly đâu? Cô ta...”
Câu còn lại bị chắn trong cổ Rùa thần, ông ta thất kinh khi nhìn thấy Hải Ly đang kề quạt vỏ sò vào cổ của Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến đã biết tỏng cô ta, cô không dám nhúc nhích, chỉ dè dặt hỏi: “Hải Ly, ngươi muốn làm gì? Nếu như ngươi g.i.ế.c ta thì biển cả bao la này nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
“Tiện nữ hạ đẳng cũng dám mơ tưởng trèo lên giường của Hải thần. Mau giao vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm ra đây, ta sẽ tha mạng cho cô.”
Hải Ly nói cứ như bao nhiêu oán giận đố kị trước nay đều đem ra hết. Vũ Sơ Yến cười nhạt rồi nói: “Ta đã biết ngươi tạo phản lâu lắm rồi. Ta biết ngươi cấu kết với Kỷ Vấn Hành, cũng biết ngươi thèm muốn Lạc Trì Ngư như thế nào. Chỉ là ta chưa có bằng chứng mà thôi.”
Những con Mị Linh thú bay vòng vèo hòng thôi miên Hải Ly đều đã bị cô ta dùng quạt c.h.é.m đứt đầu rơi cả xuống đất. Cô ta nói: “Cô thì biết cái gì, một con người hạ đẳng thì có thể nhận ra điều gì chứ. Còn Kỷ Vấn Hành kia cũng xứng đáng cấu kết với ta ư, hắn chẳng qua chỉ là một con cờ bị ta lợi dụng mà thôi.”
Quạt trên tay Hải Ly càng dí chặt vào cổ Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến dù có sợ hãi cũng tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, cô nói: “Ngươi không biết Kỷ Vấn Hành nhìn ngươi bằng ánh mắt như thế nào ư.”
“Hắn dám nhìn đểu ta ư? Bây giờ ra sẽ móc mắt hắn ra, để xem hắn còn có thể nhìn hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-dau-hai-than/chuong-54.html.]
Hải Ly chuyển dời cái quạt về phía Kỷ Vấn Hành đang nằm bẹp dưới đất và dùng tay bóp cổ Vũ Sơ Yến. Hải thần chạy vào, hồn vía đảo lộn, vừa thở gấp vừa nói: “Hải Ly, quay đầu đi con. Không thể làm như vậy được, như vậy là tội khi quân.”
“Nếu như không giúp đỡ thì tránh ra, trước khi ta trở mặt với ông.”
Hải Ly hung hăng trừng mắt với Rùa thần. Lúc này trông ông ấy cũng tuyệt vọng và bất lực giống như con gái của mình đã đi sai đường và không biết quay đầu vậy. Kỷ Vấn Hành tím mắt nhìn Hải Ly, cho dù hắn đang bị thương nặng nhưng vẫn không giấu được sự khinh bỉ trong mắt hắn, điều đó càng làm cho Hải Ly tức điên lên.
“Tiện nữ ngươi mà cũng dám đòi móc mắt của ta ư?”
Kỷ Vấn Hành miệng mồm độc địa, dĩ nhiên chửi người cũng không câu nệ. Hải Ly không hiểu sao lại không chấp với Kỷ Vấn Hành nữa, cô ta quay sang Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến nãy giờ vẫn đang bị bóp cổ đến ngạt thở, Hải Ly nhìn cô không hề bị thương một chút nào thì bất giác đố kị đỏ mắt, cô ta nói: “Còn không mau tháo vòng ra đây?”
Lúc nãy loạn lạc quá, Vũ Sơ Yến cũng không biết vòng ngọc đã đi đâu mất. Hải Ly thu lại cây quạt, dùng tay áp vào cổ tay trái của Vũ Sơ Yến ép bức chiếc vòng xuất hiện. Thủy Vu Chi Tâm méo mó chống cự nhưng không được, Hải Ly đã dùng đến cấm thuật quá mạnh nên nó đành chịu thua mà rơi vào tay của Hải Ly.
“Tốt lắm, dám bảo vệ cô ta. Để ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ.”
Hải Ly bóp vòng ngọc trong tay, nếu như lắng nghe kĩ có thể nghe được tiếng kêu khóc của nó. Sau khi hành hạ vòng Thủy Vu Chi Tâm xong, vẻ mặt của cô ta có chút hả hê. Hừ, thứ mà Kỷ Phương Cơ cầu có hàng ngàn năm qua cũng chỉ có như thế, bây giờ thứ đó đang phải phục tùng trong tay cô. Vũ Sơ Yến bất lực đến cùng cực, Hải Ly lại quay sang nhìn cô với vẻ mặt khinh bỉ rồi nói: “Bây giờ ngươi đã hết giá trị lợi dụng, đi c.h.ế.t đi.”
Giờ đây Vũ Sơ Yến đã hiểu rõ vì sao trước đây Hải Ly lại không g.i.ế.c cô, thậm chí còn vất vả lên núi cầu cưới cô cho Lạc Trì Ngư. Tất cả đều bởi vì vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm, chiếc vòng mà chỉ có cô mới có thể triệu hồi nó xuất hiện giữa biển cả mênh mông. Chỉ là Hải Ly đã khinh địch, cô ta không vội g.i.ế.c Vũ Sơ Yến ngay mà muốn từ từ cảm nhận vẻ mặt đau đớn trước khi c.h.ế.t của Vũ Sơ Yến nên mới có cơ hội cho Kỷ Vấn Hành ra tay.
Phá hủy một chiếc roi, Kỷ Vấn Hành vẫn còn một con d.a.o trong tay. Hắn nhắm rất chuẩn xác, phi con d.a.o trúng ngay cổ tay của Hải Ly. Cô ta đau đớn ném Vũ Sơ Yến xuống đất rồi xông tới chỗ Kỷ Vấn Hành. Kỷ Vấn Hành không bị nội thương, dĩ nhiên có thể tạo cho mình một kết giới mà trốn. Rùa thần nhân lúc này chạy vào lôi kéo Hải Ly, Hải Ly hung bạo xô ông ngã xuống đất rồi đi mất.
Kỷ Vấn Hành cười nhạt, hắn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã tới như thế. Hải Ly, hắn nhất định sẽ trả nỗi nhục này lại cho cô ta.
Vũ Sơ Yến bị ném xuống đất đang ôm cái cổ mình ho lấy ho để. Lúc này mới nhớ tới Tô Mục Dương và Kỷ Phương Cơ vẫn còn đang đánh nhau ở bên kia. Bộ đồ trắng của Tô Mục Dương đã dính đầy m.á.u tươi, hắn nghiên ngả ho lấy ho để, thương tích vương khắp người. Kỷ Phương Cơ vẫn còn cấm thuật, liên tục thả đám giòi bọ ra tấn công Tô Mục Dương.
Tô Mục Dương xem ra chẳng còn có thể chống đỡ bao lâu nữa. Vũ Sơ Yến lại không còn gì để giúp hắn, cô nhớ ra Rùa thần, vội chạy tới cầu xin ông ta: “Rùa thần, ngài hãy giúp Tô Mục Dương đi, hắn sắp không được rồi.”
“Hải mẫu thứ tội, Sơn thần và Hải giới không có liên quan đến nhau, thứ cho lão thần không thể giúp đỡ.”
Nhìn Rùa thần thong dong khom người nói mà cơ mặt Vũ Sơ Yến giật giật. Nhưng lúc này cô không thể làm căng, chỉ đành tiếp tục cắn răng, nắm tay áo Rùa thần mà nói: “Xem như ta van xin ngài hãy giúp hắn đi. Hắn là vì báo thù cho mẹ mà, hắn không thể c.h.ế.t như vậy được.”
Vũ Sơ Yến vẫn chưa thôi khóc, phía trên mưa bão vẫn chưa ngừng. Nhưng Hải thần vẫn rất dửng dưng, ông ta nói: “Hắn ta chỉ làm vì mục đích của mình mà thôi. Ngược lại Hải mẫu không giữ đạo hạnh, cầu xin giúp đỡ đàn ông khác. Lão thần vẫn nên triệu tập các bộ tộc khác lại để bàn bạc xem rốt cuộc ngài có xứng đáng với ngôi vị Hải mẫu hay không.”
Bàn tay của Vũ Sơ Yến tuột khỏi tay áo của Rùa thần. Ánh mắt cô giờ chỉ toàn là căm phẫn, Rùa thần kia rốt cuộc đã để lộ mục đích của mình. Ông ta chỉ quan tâm tới Lạc Trì Ngư, vì ông ta muốn cháu gái của ông ta lên làm Hải mẫu. Vũ Sơ Yến cô cuối cùng cũng chỉ là một con cờ, một trò đùa của số mệnh.
Tô Mục Dương ở phía sau lưng Vũ Sơ Yến hét lên một tiếng, cô quay đầu, chạy vội về phía hắn. Tô Mục Dương thảm hại hết sức có thể, vết thương trên lưng hắn đã lan rộng hết lưng. Trên vết thương thối rửa chi chít những giòi bọ li ti. Vũ Sơ Yến chỉ nhìn thôi đã kinh hãi, Tô Mục Dương phải đau đớn đến thế nào chứ. Nhưng hắn không thề kêu đau một chút, Vũ Sơ Yến đỡ hắn, cô thật sự không biết làm gì hơn vào lúc này.
“Ranh con mà cũng đòi g.i.ế.c ta ư? Những kẻ có liên quan đến Diệp Lam kia đều sẽ phải c.h.ế.t thê thảm dưới tay ta.”