Có huyền học trong tay, tôi điên cuồng vả mặt trong giới giải trí - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-10-11 20:56:02
Lượt xem: 29
“Đội xanh thua, không có phần thưởng, phải tự tìm kiếm thức ăn.”
Tuyên bố xong, các khách mời tập trung chuẩn bị trở về căn cứ.
Tống Tiếu Quang cười đến nheo cả mắt, xoay quanh An Nhiên: “An Thần, thật lợi hại, haha, chúng ta thắng rồi.”
“Ôi chao, trưa nay lại có bữa tiệc lớn, không biết sẽ có gì nhỉ? Không phải tự làm việc thật là sướng.”
Anh ta lải nhải khoe khoang khiến đội xanh tức đến ngứa răng.
Nhưng loa lớn của Vương Duy Bình đột nhiên bổ sung thêm một câu: “À đúng rồi, việc phân chia đội đỏ và xanh được tính theo thời điểm kết thúc trò chơi, nghĩa là Tống Tiếu Quang thuộc về đội xanh, không có phần thưởng.”
Tống Tiếu Quang: ???
Lập tức nổi cáu, anh ta trừng mắt vào máy quay, tức giận mắng: “Vương Bóc Lột! Tôi là đội đỏ!! Tôi là đội đỏ! Cái đồ Vương Bóc Lột.”
Vương Duy Bình lười trả lời anh ta, anh cần đi bình tĩnh lại trái tim của mình, tiện thể bàn bạc với tổ đạo diễn về trò chơi ngày mai.
Tống Tiếu Quang không nhận được phản hồi, mặt trở nên u sầu, nhìn An Nhiên đầy khẩn thiết: “An Thần, chị không nỡ để em đói bụng chứ?”
An Nhiên thở dài: “Tất nhiên là không, chẳng phải chỉ là thiếu một suất tiệc thôi sao? Cũng đủ cho năm người chúng ta ăn rồi.”
Đào Hố Không Lấp team
“Hoan hô!” Tống Tiếu Quang lại vui vẻ trở lại.
Thịnh Gia nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nảy ra ý định. Anh ta khựng lại một chút, rồi mỉm cười ấm áp tiến về phía An Nhiên.
“An Nhiên, trưa nay bọn anh có thể ăn cùng các em không?”
An Nhiên: ???
Đúng là mặt dày nhỉ?
Cô đảo mắt, không muốn trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-huyen-hoc-trong-tay-toi-dien-cuong-va-mat-trong-gioi-giai-tri/chuong-154.html.]
Thịnh Gia tiếp tục: “An Nhiên, anh biết trước đây có nhiều hiểu lầm, nhưng giờ mọi người đã chơi cả buổi sáng cũng đói rồi, em đâu nỡ để bọn anh đói bụng chứ?”
“Những hiểu lầm trước đây đều là lỗi của anh, anh xin lỗi, mong em không chấp nhặt, sau này anh sẽ hồi âm tin nhắn của em đúng lúc.”
“Vậy nên, chúng ta có thể ăn chung được không?”
An Nhiên: Thật là trà xanh nặng mùi.
Cô không cần pha trà thêm hôm nay nữa, nếu không bản thân sẽ biến thành ếch nhái màu xanh rồi.
Ừm, kiểu trà sủng ếch nhái ngâm mình trong nước trà hàng ngày ấy.
Nhìn xem người này nói gì, lời nói toàn ý định ép buộc cô về mặt đạo đức, nghĩa là cô không cho họ ăn là nhỏ mọn thù dai?
Còn cái gì mà hồi âm tin nhắn đúng lúc?
Nguyên chủ từng nhắn tin cho hắn ta lúc nào?
Người này vào lúc này còn không quên đạp thêm một cú, chứng thực lời đồn nguyên chủ điên cuồng theo đuổi hắn ta.
Không muốn nghe thêm lời trà xanh của hắn ta nữa, An Nhiên đột ngột dừng bước, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Thịnh Gia.
Mọi người cũng dừng lại, tò mò quan sát.
Thịnh Gia nhìn vào đôi mắt sắc bén của An Nhiên, tim đập mạnh hơn, một cảm giác hoảng loạn từ từ lan tỏa trong lòng.
An Nhiên nhìn anh ta hồi lâu, đột nhiên cười, nhếch môi, trả lời: “Được thôi.”
Thịnh Gia thở phào, cảm thấy đắc thắng.
Quả nhiên, sức quyến rũ của anh ta là vô địch, nhìn kìa, cô gái này không thể thoát khỏi bàn tay của anh.
Nhưng ngay sau đó, giọng An Nhiên thay đổi: “Nhưng tôi không muốn ăn với đồ cặn bã đâu, tôi sợ mọi người sẽ bị lây bệnh, như thế thì không hay lắm.”
Mặt Thịnh Gia cứng đờ, mắt mở to nhìn cô: “Cô nói gì cơ?”