Có huyền học trong tay, tôi điên cuồng vả mặt trong giới giải trí - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-10-05 22:20:32
Lượt xem: 35
Khi Tống Hiểu Quang ngồi xuống tảng đá, nhìn vào những món ăn trên bàn, anh lại không kìm được mà ngớ người ra.
Trời ạ, tôm hùm lớn? Bào ngư? Cua lan hoa?
Anh không phải đang xuyên không đấy chứ?
Sao lại có thể thịnh soạn thế này?
"Tôi thật sự có thể ăn sao?" Anh khó mà tin được, thật sự không phải gặp ma đấy chứ?
An Nhiên đáp lại với giọng không mấy vui vẻ: "Anh không ăn thì cứ việc nhịn đói."
"Á?" Nghe xong, Tống Hiểu Quang cảm thấy thật sự ngượng ngùng, vội vàng đặt đũa xuống.
Lúc này An Nhiên càng thêm bất lực, may mà còn có Cổ Thiên Văn, người luôn biết cách khuấy động không khí, cười nhẹ: "Thôi nào, Hiểu Quang, ăn đi. An cô nương này tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng rất mềm mỏng, chỉ là đang đùa thôi."
Mọi người đều hài lòng sau khi ăn tối. An Nhiên càng lúc càng yêu thích Mộ Ngôn.
Cô bé này nấu ăn thật đúng ý cô, món nào cũng có, từ hấp, kho cho đến xào, khiến cô chỉ muốn nấc lên vì no.
Sau bữa ăn, bọn họ dọn dẹp bàn ăn một cách đơn giản rồi bắt đầu trò chuyện.
An Nhiên chăm chú quan sát chàng trai tươi sáng trước mặt. Sau bốn ngày chịu đựng, tinh thần của anh đã giảm sút rất nhiều.
Thậm chí còn tệ hơn cả Mộ Ngôn và Cổ Thiên Văn ngày hôm qua.
Đào Hố Không Lấp team
Cô nhìn Tống Hiểu Quang và hỏi: "Bốn ngày qua anh đã sống thế nào mà trông tiều tụy vậy?"
Nghe đến đây, Tống Hiểu Quang lập tức nổi giận, bực tức nói: "Đừng nhắc nữa, ngay từ ngày đầu lên đảo tôi đã gặp Lục Tuyết Ngưng, cô ả ảnh hậu đó đúng là quá quắt. Tôi không chịu nổi nữa, hôm nay đã cãi nhau với cô ta rồi bỏ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-huyen-hoc-trong-tay-toi-dien-cuong-va-mat-trong-gioi-giai-tri/chuong-43.html.]
Nói xấu người sau lưng không phải tính cách của Tống Hiểu Quang, nên anh cũng không kể chi tiết về những gì Lục Tuyết Ngưng đã làm khiến anh chán ghét. Anh chỉ đơn giản kể lại những trải nghiệm khốn khổ của mình trong vài ngày qua, đặc biệt là việc đói bụng triền miên.
"Tôi chưa bao giờ được ăn no, hu hu hu, hôm nay là bữa ăn đầu tiên từ khi đến chương trình mà tôi được ăn no, cảm động quá đi mất."
Không chỉ được ăn no, mà còn ăn quá ngon, hải sản tươi ngon thế này bình thường cũng ít khi được ăn.
Không biết ba người này đã tìm được tôm hùm lớn ở đâu.
Cổ Thiên Văn đồng cảm vỗ vai anh: "Thôi nào thôi nào, đàn ông con trai sao lại khóc chứ. Tôi nói thật, hai ngày đầu tôi và Mộ Ngôn cũng khổ sở chẳng kém gì anh, may mà hôm qua nhờ theo manh mối tìm được An cô nương, từ đó mới dễ thở. An cô nương chính là Quan m tái thế, nhân hậu vô cùng."
An Nhiên nghe vậy liền xua tay liên tục: "Đừng, đừng, anh Cổ, anh đừng tâng bốc tôi như thế."
Quan m tái thế thì quá là phóng đại rồi, dù cô rất thích được khen ngợi, nhưng lời này thì cô không nhận nổi đâu.
Nhưng Tống Hiểu Quang lại thật sự nghe vào, bây giờ anh mới biết ba người này không phải ở cùng nhau từ đầu, mà là nhờ chương trình cung cấp manh mối mới gặp nhau.
Thậm chí cả cái sân này cũng là của An Nhiên, mấy món hải sản kia cũng do cô tìm được.
Trời ạ, không phải nói An Nhiên là một tiểu thư hư hỏng sao? Nghe đâu ăn cơm cũng cần trợ lý đút, thay giày cũng cần người hầu hạ.
Sao cô lại lợi hại thế này?
Có vẻ tin đồn thật sự không đáng tin.
Ngay lập tức, anh suy nghĩ một chút, tâm tư kiên định, mắt sáng lên nhìn An Nhiên: "Chị An, An đại thần! Xin chị hãy thu nhận tôi với!"
Đi theo chị An chắc chắn có thịt ăn!