CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 127: Ban trưởng Ban tiêu thụ, Lâm Quý Long
Cập nhật lúc: 2024-11-04 20:38:23
Lượt xem: 32
Hai người trò chuyện trong chốc lát, càng trò chuyện càng hăng áy.
Giang Châu đời trước tiếp xúc với cô bé này mấy lần, biết đây chính là người chủ nghĩa lý tưởng thuần túy.
Chưa chịu khổ, tâm tư đơn thuần, rất dễ tín nhiệm người khác.
Giang Châu nhìn trò chuyện cũng đủ rồi, tiện tay để xuống đống sách mà mình đang xách lên trên quầy.
"Đây là cái gì?"
Lâm Mai Mai nghi hoặc hỏi, cô nhìn kỹ hơn, ngẩng đầu hỏi Giang Châu: "Đây là... sách?"
Giang Châu cười gật đầu.
"Đúng vậy, tới Nhiêu Thị có chút việc cần làm, tiện thể mua một sách trở về."
Anh vừa nói, vừa túi giấy dầu bọc phía ngoài ra.
Ngay lập tức, từng quyển sách bên trong đóng gói ngay ngắn xuất hiện ở trước mặt của Lâm Mai Mai.
Cố Diệp Phi
Ánh mắt của cô lập tức sáng lên!
"Ai nha! Đây… đây là Chiến tranh và hoà bình! Là thứ tôi vẫn muốn!"
"Đây là... David Copperfield! Khó có thể mua được!"
"Còn có cái này..."
Giang Châu mua 10 quyển sách.
5 quyển phiên dịch, 5 quyển còn lại là nguyên tác.
Tất cả đều là tác phẩm đương đại được giới trẻ yêu thích.
Sách dịch sẽ rẻ hơn đôi chút, mà đắt tiền nhất, chính là nguyên bản trực tiếp nhập vào từ nước ngoài.
Giá của mỗi quyển đều là 10 tệ, 5 quyển lên tới 50 tệ!
Đây chính là sấp sỉ hai tháng tiền lương!
Người nào chịu bỏ tiền mua?
Lâm Mai Mai làm lễ tân, việc này tuy tính là nhàn hạ, thế nhưng mỗi tháng cũng chỉ có 20 tệ tiền lương.
Ăn mặc thì đủ, nhưng số tiền cô dùng để mua sách, đều là từ trong tiền lương của ba cô, Lâm Quý Long tiết kiệm cho cô.
Phải tốn hơn 1 nhân dân tệ để mua bản dịch thông thường ở Trung Quốc!
Lúc này nhìn thấy những quyển sách đều là sách mà mình tha thiết ước mơ.
Lâm Mai Mai đương nhiên cực kỳ khao khát!
"Đồng chí rất thích?"
Giang Châu cười tủm tỉm hỏi.
Lâm Mai Mai trừng mắt nhìn anh, gật đầu, không chút che giấu khao khát của mình.
"Đúng nha, tôi thích nhất là xem sách, nhưng sách ở cao ốc bách hóa đều rất đắt, những sách nhập từ nước ngoài này càng là chưa từng nhìn thấy!"
Cô nói, vẻ mặt mong đợi nhìn Giang Châu: "Đồng chí Giang, đồng chí có thể cho tôi xem một chút không?"
Giang Châu: "Đương nhiên có thể."
Anh nói, rồi đưa tất cả sách trong tay qua.
Lâm Mai Mai thận trọng xoa xoa tay lên quần mình, lúc này mới tiếp nhận, lật sách ra.
Kiểu chữ in tinh xảo tuyệt đẹp, xích gần vẫn có thể ngửi được mùi mực in nhàn nhạt.
Thiếu nữ lập tức yêu thích.
Xem chút lập tức say mê.
Giang Châu cũng không nhắc nhở, chỉ ở một bên cười chờ đợi.
Mãi cho đến dì Quế thay xong vỏ chăn, tới thông báo với cô, lúc đó Lâm Mai Mai mới tỉnh hồn, cô cứ say mê đọc sách, quên khuấy luôn Giang Châu!
"Ai nha! Giang đồng chí, thật sự xin lỗi!"
Cô áy náy cẩn thận khép sách lại, lưu luyến lại chăm chú nhìn thêm.
"Tôi không chú ý..."
"Không sao."
Giang Châu khoát khoát tay, cười nói: "Nếu đồng chí thích, những quyển sách này đều tặng cho đồng chí."
Lâm Mai Mai cả kinh sửng sốt.
"A?"
Ánh mắt của cô xoay tròn, vẻ mặt khó tin nhìn Giang Châu: "Tặng cho tôi?"
Nhìn Giang Châu gật đầu, cô vội xua xua tay: "Không phải không phải không phải, sao tôi có thể lấy được chứ! Những quyển sách này thật sự quá quý giá! Hai chúng ta chỉ vừa mới quen, sao tôi có thể nhận thứ quý giá như vậy?"
Giang Châu cười nói: "Đồng chí, thật không dám giấu, tôi muốn đến xưởng dệt tìm người, nếu đồng chí có thể giúp tôi một chút, tìm được người, những quyển sách này tôi tặng cho đồng chí cũng hợp tình hợp lý."
Thấy nét mặt của Lâm Mai Mai còn đang đấu tranh, dường như có chút do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-127-ban-truong-ban-tieu-thu-lam-quy-long.html.]
Giang Châu mấp máy môi, cười nói: "Chúng ta là bạn, giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, tặng chút lễ vật, không phải là rất bình thường sao?"
Lâm Mai Mai nghe vậy, lại nhìn về phía đống sách, hiển nhiên đã xuôi xuôi.
"Thôi được, đồng chí nói đi, nếu có thể giúp trợ, tôi chắc chắn sẽ giúp đồng chí!"
Giang Châu nói: "Là như thế này, tôi sắp thành lập một cửa hàng nhỏ để bán một số loại vải, nghe nói xưởng dệt Đan Dương Nhiêu Thị vải đẹp, chất số lượng vô cùng tốt, cho nên muốn tới xem một chút, nhưng tôi không quen thuộc Nhiêu Thị, không tìm được lãnh đạo, đang phát sầu vì chuyện này!"
Anh nói, thở dài, vẻ mặt mong chờ nhìn Lâm Mai Mai.
"Đồng chí Lâm, hai chúng ta hợp ý như thế, nếu đồng chí có thể giúp tôi tìm được một vị lãnh đạo chịu dành cho tôi vài phút, tôi sẽ vô cùng cảm kích!"
Lâm Mai Mai vừa nghe.
Lập tức thở phào, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Ai nha! Chuyện đồng chí nói là chuyện này sao!"
Lâm Mai Mai lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của cô chớp chớp, ngoẹo đầu, nhìn Giang Châu, dò xét nói: "Vậy... Ban trưởng, được không? Ba của tôi tên là Lâm Quý Long, là Ban trưởng Ban tiêu thụ của xưởng dệt Đan Dương chúng ta, nếu như đồng chí muốn gặp ông ấy, tôi sẽ giúp đồng chí giới thiệu!"
Giang Châu: "..."
Chậc.
Nói ra luôn sao.
Cô nương này, thật ngây thơ.
Giang Châu cười, lộ ra biểu tình chân thành, vẻ mặt cảm kích nói: "Vậy thật cảm ơn Đồng chí Lâm!"
Hai người ăn nhịp với nhau.
Lúc này Giang Châu mới trở về phòng.
~~~
Đã tới giờ tan việc rồi.
Lâm Mai Mai rời nhà khách, đi thẳng đến xưởng dệt Đan Dương.
Xưởng dệt Đan Dương tuy được xưng là xưởng dệt thứ hai, thế nhưng quy mô, công nhân, còn có cơ khí.
Còn tốt hơn xưởng cũ không ít.
Lâm Mai Mai từ lúc 7-8 tuổi đã đi theo Lâm Quý Long vào đây, không ít công nhân viên kỳ cựu trong xưởng cũng đã làm mấy chục năm.
Cô con gái của Lâm Quý Long, bọn họ đương nhiên đều biết.
Dọc theo đường đi liên tục gọi chú chú dì dì.
Lâm Mai Mai cuối cùng tìm được Lâm Quý Long ở trong phòng làm việc.
"Ba!"
Lâm Mai Mai cười rất thiên chân vô tà, chạy về phía Lâm Quý Long.
Vào thời đại này, các cán bộ không có phòng làm việc riêng, phần lớn đều là một phòng làm việc nhiều người xài chung.
Vị trí của Lâm Quý Long gần cửa sổ nhà, tia sáng tốt nhất.
Lúc này trong tay ông đang chỉnh lý báo biểu tiêu thụ.
Nghe giọng nói của con gái mình, ông vội vàng buông báo biểu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Mai Mai.
"Mai Mai? Con tan làm rồi sao? Sao lại tới tìm ba?"
Lâm Mai Mai hôn nhẹ nóng một chút hô một tiếng: "Ba."
Lại kể về công việc của mình ngày hôm nay mệt mỏi, khó khăn bao nhiêu.
Lâm Quý Long đương nhiên biết cô đang làm nũng, lập tức chỉ cười khuyên nhủ.
Ngay sau đó, Lâm Mai Mai bèn chuyển vào chính đề.
Cô kể lại chuyện ngày hôm nay mình gặp được Giang Châu.
Còn chăm chú nói bổ sung: "Ba, Giang đồng chí này có thể thật sự là một người tốt! Những quyển sách kia rất đắt! Đồng chí ấy cũng không tiếc đưa cho con, người bạn này con rất thích, ba nhất định phải giúp đồng chí đó một chút nha!"
Lâm Quý Long hơi đổi sắc.
Cô con gái cưng này của ông, tâm tư quá đơn thuần.
Bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền!
Dưới gầm trời này nào có chuyện bánh rơi từ trên trời xuống?
Ông vốn định giáo dục thật tốt Lâm Mai Mai.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của con gái, ông muốn nói lại thôi.
"... Được."
Lâm Quý Long nghiêm túc gật đầu, nói: "Ba đồng ý với con, ăn một bữa cơm với cậu ta."
Con gái thật sự coi người kia là bạn.
Ông không thể vạch trần ngay trước mặt của con gái, khiến con gái đau lòng.