CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 265: Bán mứt hoa quả
Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:44:36
Lượt xem: 33
Sau đó khi mà tích được gần 30 tệ làm lộ phí, thì anh lại mua thêm 60 cân mứt hoa quả để mang đến Thượng Hải.
Đáng tiếc Chu Triều Nhân lúc này vẫn còn là một tiểu tử lỗ mãng, không hề biết giấy phép nhà nước là cái gì.
Trên đường Kim Lăng Đông, anh mời chào nguyên một ngày, nhưng không có cửa tiệm thực phẩm nào dám nhận.
Hôm đó anh ngồi trên đường Kim Lăng Đông nguyên cả đêm, ngày hôm sau thì tìm thấy một người đồng hương, người mà đã giúp anh bán hết đống mứt hoa quả trong tay.
Chu Triều Nhân cũng kiếm được món tiền đầu tiên của mình, 100 tệ.
100 tệ tương ứng với ba tháng tiền lương của anh.
Về sau, Chu Triều Nhân như là đã phát hiện ra được thế giới mới, bắt đầu trắng trợn kinh doanh mứt trái cây. Đem mứt trái cây thừa mứa từ Triều Sán vận chuyển đến thành phố Thượng Hải để bán.
Về sau anh đã mở ra được con đường kinh doanh mứt hoa quả cho riêng mình.
Giá trị bản thân tăng vọt.
Là bạn đồng trang lứa, kiếp trước Giang Châu và Chu Triều Nhân đã gặp nhau vài lần, nhưng bất quá chỉ là sơ giao.
Người đàn ông này có đầu óc nhạy bén, dám nghĩ dám làm, trong kinh doanh là một tay hảo thủ.
Dù sao thì ở thời đại này, có rất ít người dám khởi nghiệp.
Giang Châu nhướng mày, đi về phía người thanh niên kia, đưa tới một điếu thuốc rồi nở nụ cười.
"Bên trong chứa mứt hoa quả đúng không?"
Giang Châu cười hỏi.
Nghe thấy có tiếng người, người thanh niên lập tức ngẩng đầu nhìn Giang Châu rồi lập tức đứng dậy.
"Đúng đúng! Cái vạc này là tôi mang từ nhà tới! Tất cả đều là hoa quả được tẩm ướp ngon lành! Nhìn chút xem? Không thì anh mua của tôi đi! Mứt của tôi rất rẻ! Chỉ có 8 hào một cân!"
Ở thời đại này, mứt hoa quả được coi là một món ăn nhẹ tương đối đắt tiền.
Ở thành phố Thượng Hải, về cơ bản nó được bán với giá 1 tệ 2 hào một cân.
Giang Châu nheo mắt cười cười nhìn anh.
Theo như hắn biết, mứt hoa quả mà Chu Triều Nhân mua từ quê của anh có giá là 4 hào 5 một cân.
Bây giờ bán cho Giang Châu với giá 8 hào.
Lợi nhuận gần đến mức gấp đôi.
Giang Châu không vạch trần chuyện này của anh.
Mà ngồi xổm xuống mỉm cười nói: "Giang Châu, đến từ Phí Thành."
Chu Triều Nhân sững sờ.
Anh lập tức nói: "Chu Triều Nhân, người Triều Châu!"
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, còn bên này Liễu Mộng Ly đã chọn mứt trái cây xong.
Giang Châu đứng dậy, thanh toán tiền cho Liễu Mộng Ly rồi cười nói với Chu Triều Nhân: "Ăn cơm trước chứ nhỉ? Sau khi thì nói chuyện sau!"
Chu Triều Nhân nghe xong, hốc mắt lập tức đỏ lên
Anh một thân một mình đến thành phố Thượng Hải, vốn tưởng rằng có thể kiếm được một khoản lớn. Nhưng không ngờ trời đã gần tối, mà không những không bán được một cân mứt hoa quả nào mà đến giờ còn chưa uống được cả một ngụm nước!
Lúc này đột nhiên lại có người tới đây rồi mời anh ta ăn tối.
Quả thực là khiến anh cực kỳ cảm động
Mặc dù Liễu Mộng Ly không biết chủ ý của Giang Châu là gì, nhưng cô biết hắn khẳng định là có sự tính toán của riêng mình.
Sau đó Giang Châu đưa Liễu Mộng Ly trở lại nhà khách.
Sau khi sắp xếp cẩn thận cho vợ xong, Giang Châu cùng Chu Triều Nhân đến thẳng khách sạn quốc doanh.
Gọi ba món mặn và một món canh.
Chu Triều Nhân ăn đến mức gió cuốn mây trôi.
Thanh niên tuổi đôi mươi là cái tuổi dễ đói nhất.
Anh cõng hàng chục cân mứt hoa quả trên lưng, chịu đói cả ngày, thế nên đã và một lúc hết bốn bát cơm lớn, ấm nước cũng tu một cái là cạn sạch.
Chu Triều Nhân mãn nguyện uống thêm một chén nước, sờ sờ cái bụng tròn, vươn mu bàn tay ra lau miệng, vẻ mặt thỏa mãn.
"Giang lão bản, cảm ơn anh rất nhiều! Ân tình này, tôi sẽ ghi nhớ suốt đời!"
Cố Diệp Phi
Giang Châu nghe xong liền xua tay cười nói: "Mứt hoa quả của anh, tôi có biện pháp bán."
Chu Triều Nhân sững sờ.
Đôi mắt bỗng nhiên trợn tròn!
"Thật sao? Thật sự có thể bán được sao?"
Anh nói: "Tôi đi một ngày rồi, không có cửa hàng thực phẩm nào dám lấy! Ông chủ Giang, nếu anh thực sự có thể bán được, số tiền kiếm được hai ta sẽ chia đều!"
Chu Triều Nhân là người thông minh.
Thiên hạ không có cái gì là miễn phí.
Nhất là khi có người đột nhiên đi ra, mời anh một bữa ăn, và nói rằng muốn giúp anh ta bán mứt trái cây.
Nếu mà không bỏ ra chút tiền, trong lòng anh cũng thấy hổ thẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-265-ban-mut-hoa-qua.html.]
Giang Châu khoát tay, cười nói: "Chút tiền lẻ này, tôi còn thấy chướng mắt. Chờ bán xong mứt hoa quả, tôi sẽ nói cho anh biết biện pháp kiếm tiền thực sự là như thế nào."
Chu Triều Nhân càng nghe con mắt càng trừng to.
Anh đột ngột đứng dậy rồi vội vàng vác cái vạc lớn lên trên lưng.
"Ông chủ Giang! Tôi thực…thực sự là cảm ơn anh nhiều!"
Nói rồi anh ta vái chào Giang Châu một cái.
Mí mắt Giang Châu nhảy dựng lên, hắn lập tức đứng lên nói: "Không cần đến mức đấy, không cần đến mức đấy!"
"Chúng ta bán kẹo hoa quả trước đã!"
Giang Châu nói rồi đưa Chu Triều Nhân rời đi, đến thẳng đến trung tâm phân phối thực phẩm phụ gia của thành phố Thượng Hải.
Thành phố Thượng Hải đang có nhu cầu cực lớn với mứt trái cây.
Nhưng nhà máy sản xuất mứt trái cây thì đến tận đầu năm 90 mới được xây dựng.
Bởi vậy ở thời đại này, mứt cây kẹo ở thành phố Thượng Hải về cơ bản đều được nhập từ các nhà máy sản xuất mứt ở các thành phố lân cận.
Mứt hoa quả có chất lượng tốt có thể được bán với giá hai hoặc ba tệ một cân!
Mứt hoa quả số lượng lớn được vận chuyển từ nhà máy sản xuất mứt trái cây gần đó, sau đó được phân phối từ trung tâm đến các cửa hàng thực phẩm.
Những mứt trái cây này đều có giấy phép kinh doanh của nhà nước, không có cái nào ngoại lệ.
Khi đi đến bên ngoài hàng rào, đã nghe thấy những tiếng "cộc cộc cộc" từ bên trong vọng ra.
Đây là âm thanh của mứt trái cây được đóng gói nhỏ rồi ném vào giỏ cùng với âm thanh đóng gói vào túi.
Giang Châu bảo Chu Triều Nhân đợi tại chỗ.
Sau đó, hắn đi về phía trung tâm phân phối thực phẩm.
Giờ cũng sắp đến giờ tan làm
Đám người đang khá là lười nhác.
Thấy có người lạ đi vào, không bao lâu sau có một người phụ nữ mặc đồng phục xanh đeo bao tay trắng đã nhanh chóng bước ra.
"Đang làm gì đấy?"
Người phụ nữ hô lên: "Anh đang ngó nghiêng cái gì vậy!"
Giang Châu lập tức nở nụ cười.
"Chị à, em đến đây để giao mứt hoa quả!"
Đưa tay không đánh người mặt cười.
Nhất là gương mặt giống như Giang Châu, bộ dáng hắn cũng đứng đắn, ăn mặc lại chỉn chu.
Vị đại tỷ kia có chút do dự liếc nhìn Giang Châu.
"Giao mứt hoa quả sao? Mứt hoa quả từ nhà máy nào vậy?"
Vị đại tỷ tiếp tục thắc mắc: "Hôm nay không nghe nói có nhà máy mứt hoa quả nào đến giao hàng!"
Giang Châu liếc nhìn huy hiệu trên người cô.
Tổ trưởng.
Trong tay cũng có chút quyền lợi.
Hắn mỉm cười, vươn tay ra bắt tay: "Chị à, đều là loại quả ngon, chị nhìn chút xem? Giá cả lại cực kỳ phải chăng, mỗi cân chỉ có một tệ thôi. Nếu chị thấy phù hợp thì có thể giảm xuống chín xu!"
Trước khi Giang Châu đến đây, hắn đã quan sát mứt trái cây mà Chu Triều Nhân mang theo.
Tất cả đều có chất lượng tốt.
Loại hàng này bán với giá khoảng 2 tệ là không vấn đề.
Đối với chất lượng như vậy, giá mua sỉ về cơ bản là khoảng 1,3 tệ.
Giờ ra giá 9 hào một cân.
Chênh lệch giá đến từng này, không thể nói là không hấp dẫn.
Mí mắt của vị đại tỷ kia giật giật.
Trong lòng bàn tay cô, có một tờ nhân dân tệ được Giang Châu lặng lẽ chuyển sang.
Vị đại tỷ điềm nhiên rút tay về.
Cô ho nhẹ một tiếng: "Chất lượng có tốt hay không, nhìn một chút mới biết được."
Cô nói rồi đi theo Giang Châu ra khỏi trung tâm phân phối thực phẩm.
Khi đi ra ngoài cửa, đã thấy Chu Triều Nhân đang cõng một cái vạc lớn ngồi xổm dưới gốc cây ngô đồng.
Chu Triều Nhân lập tức đứng dậy đi về phía Giang Châu.
"Ông chủ Giang?"
Anh nhìn vị đại tỷ đang mặc đồng phục công nhân có chút hồ nghhi hỏi: "Đây là ai vậy?"
Vị đại tỷ cũng không lên tiếng
Giang Châu cũng cười cười rồi ra hiệu cho anh đặt chiếc vạc lớn đang mang xuống.
Sau đó hắn cẩn thận nhấc nắp trên rồi nói với vị đại tỷ: "Đại tỷ, chị nhìn xem, phẩm chất của lô mứt hoa quả này tuyệt đối là tinh phẩm."