CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 391: Em và mẹ em, giống như người không thấy được ánh sáng
Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:26:48
Lượt xem: 16
Là một chiếc đầm với phần chân váy hoa lớn, phần vai có đệm lót, đường viền cổ yếm và dây quanh eo có thể thắt lại bằng dây rút.
Ông ta nhìn từ trên xuống dưới, nét mặt vẫn bình thản.
"Không sai, rất hợp với em."
Liễu Kình Tùng nói.
Ông ta nói xong, bước vào cửa hàng nhập khẩu, từ trong túi lấy ra ví tiền chuẩn bị trả tiền.
Lúc cúi đầu xuống, trong óc của ông ta lại hiện lên bóng dáng của Hạ Chiêu Thiến.
Nhếch mép, ông ta nhếch môi cười, trả tiền.
Ông ta thật sự không hiểu.
Đầu năm nay, phụ nữ đều thích theo đuổi quần áo và đồ trang sức nước ngoài.
Nhưng mấy thứ kia có gì đẹp?
Loè loẹt, táo bạo gây chú ý.
Ông ta nghĩ, nếu nói đẹp nhất, chỉ có sườn xám thôi.
Bóp quanh đường cong cơ thể, không mập không gầy, vừa đẹp, với nút buộc dọc từ eo đến tận cổ, tay cầm chiếc ô giấy dầu, mang một đôi giày thêu, trong mưa bụi mịt mùng vào tháng 3, bước đi uyển chuyển trên vòm cầu.
Giọng nói Ngô nùng nhuyễn ngữ*, ngọt ngào câu hồn.
*Ngô nùng nhuyễn ngữ: phương ngữ đặc trưng của vùng Tô Châu, Giang Tô, nhẹ nhàng và tế nhị. Ý nói về giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của con gái Tô Châu. Có câu gái đẹp Trung Quốc đều xuất xứ từ Tô, Hàng
Đống hàng ngoại này làm sao có thể so sánh?
Trả xong tiền, ông ta đi ra cửa, giọng nói của người phụ nữ bên cạnh vô cùng ngọt ngào.
Tâm tư của ông ta, lại lần nữa bay xa.
~~~
Chạng vạng 6 giờ.
Giang Châu về đến nhà, vừa đi vào sân đã nhìn thấy Trịnh Trung Quang ngồi chồm hổm dưới đất, cầm trong tay một chiếc quạt hương bồ nhỏ, đang nấu thuốc.
Trong cái hũ, sôi ùng ục ùng ục, khắp viện đều là mùi thuốc Đông y.
Nay trời đổ mưa, Giang Châu cất ô ở một bên, tiến đến liếc nhìn Trịnh Trung Quang, hỏi: "Ông ơi? Sao vậy? Chỗ nào khó chịu sao? Có cần đi bệnh viện không?"
Trịnh Trung Quang cầm quạt hương bồ nhỏ, nhẹ nhàng quạt, bên cạnh Đoàn Đoàn Viên Viên chạy tới chạy lui, vui vẻ đùa giỡn.
Lại gần, ôm chân của Giang Châu, hai cái đầu lần lượt ngẩng lên nói: "Trịnh gia gia nói đau bụng! Đã đau rất lâu!"
Viên Viên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Giang Châu, vừa chỉ chỉ Trịnh Trung Quang: "Vừa rồi gia gia còn khóc nữa! Chắc chắn rất đau, ba ba, ba ba mang Trịnh gia gia đi bệnh viện đi!! Chúng con chăm sóc ma ma!"
Lời nói ngây thơ của con trẻ, khiến Trịnh Trung Quang cùng Giang Châu nhịn không được nhìn nhau bật cười.
Hai đứa con nít này.
"Chỉ là trong bụng khó chịu, mấy ngày này ăn quá nhiều thịt và dầu mỡ, không tiêu được nên mới tôi đau bụng!"
Trịnh Trung Quang cười nói.
Ông nói, cầm giẻ cho đỡ nóng, rồi giở nắp nồi lên, chỉ vào bên trong nói: "Cháu nhìn đi, sơn trà, dạ dày lợn, đều là đồ có lợi cho tiêu hoá, chú có thể có sao chứ?"
Cố Diệp Phi
"Toa thuốc này là lão trung y nổi danh ở Bắc Kinh kê cho chú, tốt lắm, uống hai ngày rồi, chắc không tới hai ngày nữa sẽ khỏi."
"Đừng lo!"
Giang Châu nghe vậy mới yên lòng.
Hắn cười chơi cùng hai đứa trẻ trong chốc lát, lúc này mới nói: "Nếu có gì đó khó chịu, liền cứ cho cháu biết một tiếng, cháu dẫn ông đi bệnh viện!"
Ông Trịnh cười đồng ý.
Lại đậy nắp hũ lại, sau đó bỗng nhiên hướng về phía Giang Châu nói: "Ngày hôm nay Tiểu Liễu cùng Tiểu Hạ trở về có gì đó là lạ, cháu đi hỏi xem sao, cơm tối đợi lát nữa chú kêu Mẫn Kiệt làm."
Là lạ?
Giang Châu nghe vậy, lập tức không suy nghĩ nhiều, xoay người bước vào trong phòng.
Đẩy cửa ra, trong phòng chỉ có mình Liễu Mộng Ly.
Cô ngồi ở trên giường sưởi, hai tay ôm đầu gối, đầu gục xuống, mái tóc đen xõa xuống.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động, cô bị đánh thức, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy là Giang Châu, Liễu Mộng Ly tươi cười nhìn chồng.
"Anh đã về?"
Trên trán của cô, có một vết đỏ do ép vào đầu gối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-391-em-va-me-em-giong-nhu-nguoi-khong-thay-duoc-anh-sang.html.]
Đủ để có thể thấy được đã gục đầu vào đầu gối rất lâu.
"Làm sao vậy?"
Giang Châu đi tới, cởi giầy, ngồi xuống bên cạnh cô.
Hắn nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly, bỗng nhiên nhìn thấy hốc mắt của cô hơi ửng hồng.
Hắn cau mày, hỏi: "Tại sao khóc?"
Giang Châu nói, vươn tay, ôm cô vào trong lòng, tiến tới hôn lên trán của cô, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Mộng Ly mím môi môi, lắc đầu, vùi đầu ở trước n.g.ự.c của Giang Châu, cà cà.
"Không phải em, là mẹ em."
Người thân nhất vĩnh viễn là vợ chồng.
Liễu Mộng Ly không định giấu Giang Châu, lập tức kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Giọng nói của cô có chút căm giận lại bất mãn, bộc phát hết cảm xúc của cô từ khi còn là một đứa trẻ.
"Năm đó ông ấy rời khỏi em và mẹ em, nói là phải trở về thành phố Thượng Hải lập nghiệp rồi mới tới đón hai mẹ con, mẹ em mang theo em đợi khoảng 8 năm..."
Liễu Mộng Ly rất ít kể với Giang Châu chuyện trước kia của mình.
Đối với cô, chuyện đã qua thì cứ cho qua.
Thế nhưng hôm nay, lại nhìn thấy Liễu Kình Tùng ở bên cạnh người phụ nữ nhân, thấy Hạ Chiêu Thiến đau đớn song cố nén, vẫn tỏ ra vui cười.
Khiến cô hơi không khống chế được cảm xúc.
Năm đó, gia đình Hạ Chiêu Thiến ở Tô Châu cũng là nhà giàu có mặt mũi.
Sau khi kháng Nhật thắng lợi, phân chia ruộng đất cho từng nhà, gia đình Hạ Chiêu Thiến tuy sa sút, nhưng giáo dưỡng cùng lễ nghi giáo dục từ nhỏ đã thấm vào trong xương, giúp cô duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp nổi tiếng gần xa.
Khi chiến tranh chống Mỹ nổ ra, trong trấn trưng binh, bộ đội đi qua, vừa hay đặt chân ở chỗ này.
Thời gian trưng binh là bảy ngày, cần không ít người giúp nấu cơm.
Hạ Chiêu Thiến tự phát đi ghi danh.
Cô phụ trách sắp xếp quân nhu, chuẩn bị quần áo bông cho binh lính, cũng chính vào lần đó, gặp Liễu Kình Tùng len lén đi theo bộ đội muốn đầu quân.
Khi đó, hai người đều không ngờ sẽ dây dưa với nhau như thế hơn nửa đời người.
Sau lại kháng chiến chống Mỹ thắng lợi, Liễu Kình Tùng trở về Tô Châu, hai người tự ý sống chung với nhau.
Về sau nữa, mang thai, sinh hạ Liễu Mộng Ly, Liễu Kình Tùng trở về thành phố Thượng Hải, đi cái là suốt 8 năm, lúc trở lại, đích thật là đón hai mẹ con đi.
Thế nhưng đối với Liễu Mộng Ly mà nói, còn không hạnh phúc bằng khoảng thời gian cô sống ở nông thôn Tô Châu trước 8 tuổi.
"Trong nhà không ai thích chúng ta."
Liễu Mộng Ly co rúc ở trong lòng Giang Châu, cười cười, tiếng cười nhẹ mà tự giễu, nói: "Em và mẹ, giống như người không thấy được ánh sáng, chỉ có thể trốn trong nhà, rất ít khi đi ra ngoài."
"Mỗi ngày ông ấy tới một lần, cùng mẹ con em ăn một bữa cơm trưa, ăn xong đi liền."
"Thỉnh thoảng mới có một đêm ngủ lại, mẹ em có thể vui vẻ cả ngày."
Liễu Mộng Ly chậm rãi kể.
Không khí trong phòng cũng biến thành yên tĩnh mà kéo dài.
Giang Châu ôm tay cô, dần siết chặt.
Đối với hắn mà nói, Giang Châu chỉ biết Liễu Mộng Ly là cô gái xuất thân từ gia đình giàu có, song không biết cô đã trải qua nhiều khó khăn và đau đớn như vậy.
"Đều đã qua."
Một lúc lâu, Giang Châu ôm cô, cằm nhẹ nhàng cà cà ở trên tóc của cô, sau đó nói: "Tất cả đều đã qua, anh nghĩ, mẹ sẽ nghĩ thông thôi."
"Dù sao, con người sống thì phải cố gắng sống vì mình."
Liễu Mộng Ly gật đầu, không nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm Giang Châu.
~~~
Đã bốn hoặc năm ngày kể từ khi Đông Tử đến lần trước.
Dựa theo kế hoạch của Giang Minh Phàm.
Sau khi Giang Châu chạm mặt với Phương Vân Lương ở trong bệnh viện, cộng thêm số tiền mà mình đưa, thế nào cũng phải có động tĩnh.
Dù sao, dựa theo tính tình của Phương Vân Lương, y chỉ cần một quả pháo, đốt là nổ.
Gã cho nhiều tiền như vậy, cũng không thể chút tia lửa cũng không có chứ!?