CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 403
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:02:39
Lượt xem: 11
Bởi vì là tạm nghỉ giữa giờ, nên hiện trường cũng rất yên tĩnh.
Hai chữ này rành rọt truyền đến tại tất cả mọi n3gười.
Doanh Tử Khâm nói bằng tiếng Anh, khiến phần lớn khán giả có mặt tại hiện trường đều nghe hiểu.
T1ay Irna vẫn đang giữ nguyên tư thế vặn mở nắp chai, nụ cười bên khóe miệng dần đông cứng lại.
Ánh mắt cô ta lạn9h như băng, cô ta nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ “Cô nói cái gì?!”
Doanh Tử Khâm không ngại lặp lại lần n3ữa, ánh mắt cô thản nhiên: “Rác rưởi” [Ha ha ha ha ha! Rác rưởi! Nói cô
đấy!]
[Tôi biết vì sao Doanh thần muốn 8dùng tư cách đứng đầu bảng tổng tham gia thi đấu rồi, là vì để nói với Irna từ
này.] [Tôi thật sự không biết nói sao nữa, chỉ muốn khóc thôi.
Cuộc thi diễn ra trong ba ngày, tôi xem từ đầu đến
cuối, tổng cộng đã nghe Irna nói đến mấy chục lần chữ rác rưởi.
Cô ta đang nhắm vào các thí sinh của nước chúng
ta, còn sỉ nhục lòng tự trọng của các bạn ấy, có mấy em gái bị nói đến bật khóc, nhưng chúng ta chẳng thể làm gì
được.]
[Có biết vì sao bọn tôi lại thích Doanh thần không? Cô ấy biết rất nhiều, nhưng cô ấy sẽ không cố ý đi khoe khoang
chèn ép người khác, nhưng đồng thời cũng không nhẫn nhịn đến mức để người khác đạp lên đầu.]
Lúc này, tất cả các antifan điều hướng dư luận trong phòng trực tiếp đều đã biến mất.
Dưới sân khấu, Đằng Vận Mộng bụm miệng, nước mắt cũng trào ra.
“Cậu yên tâm” Doanh Tử Khâm hơi co chân
phải lại, tư thế thư thái, dường như cô đang mỉm cười: “Một điểm, tôi cũng không cho cậu đâu.”
Irna ngẩng phắt đầu lên: “Bớt nói phét đi, đừng có nằm mơ!” Kiểu gì cũng sẽ có câu cô ta giải nhanh hơn Doanh Tử
Khâm.
Nhưng phần trả lời câu hỏi tiếp theo, đối với Irna mà nói không khác gì cực hình.
Sau năm câu hỏi, cô ta vẫn không lấy được điểm nào.
Tốc độ trả lời của Doanh Tử Khâm khiến cô ta lần đầu tiên
cảm thấy sợ hãi.
“A, câu hỏi này là một câu đố mẹo, đề bài rất đơn giản, vừa hay chúng ta cũng có thể thả lỏng một chút” Người dẫn
chương trình nở nụ cười: “Mời hai thí sinh xem đề bài”
Màn hình lớn chuyển cánh một câu hỏi mới xuất hiện
[Quỷ Cốc Tử chọn ra hai số từ 2-99.
Lấy tổng hai số nói cho Bàng Quyên, tích hai số nói cho Tôn Tẫn.
Nhưng hai người này lại không biết con số của đối phương.
Một ngày nọ, Bàng Quyên nói với Tôn Tẫn: “Tuy tôi không biết đáp án là gì, nhưng nhất định anh cũng không biết”
Mấy giây sau, Tôn Tẫn nói: “Tôi biết rồi”
Lát sau, Bàng Quyên cũng nói: “Tôi biết rồi” Xin hỏi, hai số này là số nào?]
Tả Lê: “…”
Anh ta vẫn luôn cảm thấy tổ ra đề bị thần kinh, bằng không sẽ không dùng đến 18 loại ngôn ngữ để ra để cho phần
thi tập thể.
[??? Cái khỉ gì vậy? [Quỷ Cốc Tử làm thế này thật à? Tôi mà là Tôn Tẫn thì tôi sẽ đ.ấ.m ổng không trượt
phát nào.]
[Đừng có để đề lừa, đề này thực ra rất đơn giản, để tôi giải thích cho mọi người, câu hỏi này sử dụng giả thuyết của
Goldbach…]
Đã có không ít khán giả và cư dân mạng cũng bắt đầu giải đề.
Nhóm bổ túc kiến thức cũng làm hết chức trách của
mình bằng việc bổ túc kiến thức trong khung bình luận.
Nhưng bọn họ vừa mới đọc đề xong, cũng tức là thời gian mới trôi qua được năm sáu giây.
Trên sân khấu, Doanh
Tử Khâm đã ấn chuông, điềm đạm trả lời: “Hai số đó là 4 và 13”
Tổ trưởng ra đề còn đang đắc ý chắc mẩm có thể trụ được quá 10 giây: “.” Đề ông ta đưa ra vẫn không đủ biến thái
à?! [Tôi muốn lạy Doanh thần luôn đấy, có phải tất cả câu hỏi Doanh thần đều có thể liếc mắt là đưa ra được đáp án
không? [Nhìn vẻ mặt của người ra đề kìa, ông tuyệt vọng đến nơi rồi.] “Gian lận, gian lận!” Bên dưới lại có khán giả
gào lên, nhất là các học sinh của trường công lập Ylang.
Một nam sinh rất kích động: “Người trong câu hỏi này đều là người phương Đông, Irna căn bản không thể biết
được!” Nếu Irna mà thua, thì toàn bộ số điểm Irna thắng được sẽ bị chuyển sang nước Hoa
Vậy thì đến lúc đó, đội xếp chót lại biến thành bọn họ.
“Mời khán giả này ngồi xuống” Người dẫn chương trình
cười nhạt: “Khi ra đề, người ra đề đều cân nhắc đến mỗi thí sinh, tuyệt đối không có chuyện thiên vị”
[Cười c.h.ế.t mất, bảo hội đồng giám khảo thiên vị nước Hoa á? Ủng não rồi hay gì? Đề nước nào chả có, tôi còn nhìn
Cố Diệp Phi
thấy đề về thần thoại châu Âu đấy nhé, sao nào, Doanh thần có thể biết về châu Âu các người mà các người lại
không biết về nước Hoa ấy hả, kiểu thế chứ gì?]
[Rác rưởi chính là rác rưởi, chỉ giỏi lý do lý trấu là nhanh.] Sắc mặt Irma càng trắng nhợt, đến đứng cũng đứng
không vững nữa.
Từ khi cô ta trở thành thần đồng đến nay, chưa từng bị cười nhạo như vậy bao giờ.
“Bây giờ là câu hỏi cuối cùng” Người dẫn chương trình đón lấy mảnh giấy từ tay của tổ trưởng ra đề, anh ta liếc
nhìn một cái rồi nói: “Câu hỏi này có liên quan đến một nhà khoa học thiên tài của chúng ta, Simon Brand, ông
cũng là người đầu tiên tổ chức cuộc thi ISC.”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ động, mí mắt cụp xuống.
Trong lần đầu tiên cô du hành đến Trái đất, trong số rất
nhiều thầy giáo của cô, có thể nói Simon Brand là người dạy có nhiều thứ nhất.
Chỉ có điều cuộc đời của Simon
Brand không mấy yên bình, ngoài phương diện nghiên cứu khoa học ra, những thứ khác có thể gọi là bi tráng.
Ánh
mắt Irna lạnh đi, ngón tay sốt ruột gõ lạch cạch lên mặt bàn.
Tất nhiên Doanh Tử Khâm cũng chú ý đến cử chỉ này,
mắt phượng hơi nhíu lại.
Phản ứng của Irna dữ dội quá mức cần thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-thien-kim-that-lac/chuong-403.html.]
“Chúng ta đã tiễn đưa một thiên tài, giờ đây lại nghênh đón hai thiên tài của thế kỷ mới” Người dẫn chương trình
nói tiếp: “Được rồi, bây giờ xin mời hai bạn nghe rõ câu hỏi, đây là một câu hỏi cho điểm.” “Simon Brand đã để lại
rất nhiều ghi chép, hiện tại những ghi chép này đang được bảo tồn ở viện bảo tàng châu u, hội đồng giám khảo của
chúng tôi đã chụp lại những ghi chép này, và cho trình chiếu lên màn hình lớn”
Trên màn hình lớn lập tức xuất hiện một tờ giấy đã ngả vàng.
Trên tờ giấy vẽ một bức tranh rất phức tạp, bay bổng trừu tượng.
Lúc này câu hỏi cũng xuất hiện.
[Xin hỏi, bức tranh này của Simon Brand tên là gì?] Khán giả và cư dân mạng đang
xem truyền hình trực tiếp đều ngớ cá ra.
[Đây mà là câu cho điểm á???] [Nếu chưa từng đến viện bảo tàng xem thử
thì biết làm sao được?]
[Đi rồi cũng chưa chắc đã nhớ, tôi đi rồi đấy chứ, nhưng mà mấy bức tranh trong bản chép tay của Simon nhìn
giống nhau lắm, có tên thì khác thôi.]
Ánh mắt Doanh Tử Khâm dừng lại trên màn hình ba giây, sau đó cô chậm rãi lên tiếng: “Sc-300-V, cỗ máy đời thứ
5”
Đáp án này vừa được đưa ra, ánh mắt của Irna lập tức thay đổi, cô ta quay sang nhìn cô gái.
Người dẫn chương trình ngẩn ra suốt nửa phút mới hoàn hồn, vẻ mặt vẫn còn chút hoảng hốt: “Đáp án chính là SC300-V, đây là một mẫu máy bay do Simon Brand thiết kế, nhưng lúc đó vẫn chưa được thực hiện, mới chỉ là ý tưởng
của ông thôi.
Giải thích xong, anh ta không kìm được phải lên tiếng khen ngợi: “Xem ra bạn Doanh Tử Khâm có năng lực nhìn
qua một lần là không quên”
Doanh Tử Khâm ngập ngừng: “Cũng tạm”
Tất nhiên là cô nhớ sự vật rất nhanh.
Những bức tranh này thì khác.
Bức tranh này là do trước đây cô tận mắt chứng kiến Simon Brand vẽ ra, ấn tượng rất sâu sắc.
“Ba mươi câu hỏi đã
kết thúc, điểm số của chúng ta cũng có rồi đây” Người dẫn chương trình dừng lại một nhịp: “Mời nhìn lên màn
hình lớn” Màn hình lớn chuyển động, cho ra kết quả tỉ thí của hai bên.
Màu đỏ, rất to, rất bắt mắt.
30:0!
Tỉ số cách biệt quá lớn!
Áp đảo hoàn toàn!
Phong Việt thở hắt ra, cả người ướt đẫm mồ hôi: “Thắng rồi, Mộng Mộng, chúng ta thắng rồi!”
Đằng Vận Mộng nức nở thành tiếng, cô ấy không ngừng lau nước mắt: “Đúng, chúng ta thắng rồi”
Tả Lê ngẩn ngơ nhìn kết quả điểm số trên màn hình, vành mắt cũng đỏ hoe.
Vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý xếp chót.
Nhưng giờ đây lại có người dùng hành động thực tế nói với anh ta, bọn họ đã chuyển bại thành thắng.
Cô gái bước từ sân thi đấu xuống, dừng lại trước mặt anh ta.
“Giáo sư Tả Lê” Doanh Tử Khâm hơi cúi người:
“Không phụ lòng mong mỏi”
Năm chữ này vang rền bên tai Tá Lê, giống như một cơn sóng lớn cuồn cuộn, đánh thẳng vào thần kinh của anh ta.
Yết hầu Tả Lê chuyển động lên xuống, giọng anh ta run rẩy: “Em rất tốt, em làm rất tốt, không có ai có thể làm tốt
hơn em”
Không phải vì vinh quang của cá nhân, mà là vì danh dự của quê hương đất nước.
“Em đi nghỉ một lát đã.” Doanh Tử Khâm gãi đầu: “Lúc nào công bố thành tích tổng thì gọi em nhé”
Tuy cô đã học rất nhiều tri thức mới, nhưng trong quá trình trả lời câu hỏi cũng phải tập trung cao độ, dẫn đến tiêu
hao quá nhiều sức lực.
Bên cạnh, Phó Quân Thâm cầm áo khoác lên người cô, tay phải cầm cốc giữ nhiệt: “Uống chút nước điện giải đi.”
Doanh Tử Khâm gật đầu.
Hai người đi về phòng nghỉ bên trong sân khấu.
Doanh Tử Khâm uống một ngụm nước
xong, im lặng giây lát rồi nói: “Thực ra em không nghĩ nhiều như thế, chỉ là không muốn nhìn thấy bọn họ bị bắt
nạt” Phó Quân Thâm xoa đầu cô, khẽ bật cười: “Anh biết.”
“Muốn ăn sô cô la”
“Đã chuẩn bị sẵn rồi”
Hai người đi ra từ cửa phụ của hội trường.
Một bên khác, Irna đột nhiên sực tỉnh, cũng chạy ra theo, vội vàng đứng chắn trước mặt Phó Quân Thâm và Doanh
Tử Khâm.
Phó Quân Thâm nhấc mí mắt lên.
Biểu cảm của Irna rất điên loạn, ngón tay cô ta run lên: “Là cô đúng không? Nhất định là cô!” “Chỉ có cô mới có thể
biết nhiều như thế!”.
Irna từng bước áp sát, giọng nói càng lúc càng to: “Tôi nhớ ra rồi, cô cũng nhớ ra rồi, tôi lại
thua cô lần nữa! Tôi không cam tâm!”
Doanh Tử Khâm hằng giọng mấy tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, nghiêng đầu dựa vào lồng n.g.ự.c Phó Quân
Thâm.
“Cái cô rác có hại này phát điên rồi” Ánh mắt Phó Quân Thâm hơi tối, anh lạnh nhạt nói: “Mời dẫn cô ta đi”
Các bảo vệ do dự một hồi, cuối cùng vẫn từ từ bưrớc lại gần, nhưng không làm gì.
Nói thế nào Irna cũng là thần đồng được trường Đại
học Helga bảo vệ.
Nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì chỉ e bọn họ không gánh vác nổi.
Màn đụng độ của hai thiên tài thu hút không ít người.
Phía sau sân khấu
càng lúc càng đông người, mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Nhất định là cô! Tôi sẽ không nhận sai
đâu!” Irna đã hoàn toàn mất khà năng khống chế cảm xúc của mình, cô ta gào lên xé họng: “Cô là Gwen!!!”
Nhà khoa học thiên tài thế kỷ 17, học trò đắc ý nhất của Simon Brand.
Gwen Brown.