CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:19:53
Lượt xem: 7
Vân Sơn hiểu ra: “Thiếu gia, anh và Doanh tiểu thư cùng với bác Ôn là vé buổi chiều, không cùng
một chuyến bay với Chung Mạn Ho3a, sẽ không chạm mặt đâu.”
“Ừm, tôi đi đón em ấy.” Phó Quân Thâm đứng dậy: “Để ý kỹ bên phía thành phố Hộ.” Ông cụ
Chu1ng lúc trước ở Đế đô, bây giờ khó khăn lắm mới quay về, cũng không muốn đi nữa.
Người
già như lá rụng về cội, kiểu gì cũng muố9n về cố hương.
Cũng còn may là ít nhiều Chung Mạn Hoa vẫn còn chút lương tri, không có ý định làm gì ông cụ.
V3ân Sơn lại ôm quyền hành lễ rồi lui xuống.
****
Hai giờ chiều, Doanh Tử Khâm đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.
8
Ông cụ Chung đến nhà họ Ôn tiễn cô, có phần lưu luyến không nỡ: “Sau này nhớ thường xuyên
quay về, bên này cũng có nhà của cháu.”
Doanh Tử Khâm khẽ cười: “Cháu biết rồi, ông ngoại.” “Ông Chung.” Phó Quân Thâm ở bên
cạnh dáng vẻ biếng nhác, một tay đút túi: “Tết năm sau, bọn cháu sẽ quay về.”
“Thằng ranh con.” Ông cụ Chung giơ tay lên, vỗ lên vai Phó Quân Thâm, vành mắt ửng đỏ: “Hai
ông cháu mi đúng là ăn sạch sành sanh không sót thứ gì của ta.”
Trả đồ ăn vặt của ông đây, trả cháu gái của ông đây.
Thật đúng là một cuộc buôn bán lỗ vốn.
Phó
Quân Thâm chỉ cười không lên tiếng.
“Bây giờ hai đứa đều tốt thế này, lão Phó ở trên trời chắc cũng được yên tâm.” Ông cụ chung thở
dài, rồi lại hỏi: “Lúc nào hai đứa định đính hôn?”
Phó Quân Thâm nghiêng đầu sang nhìn cô gái, đôi mắt đào hoa cong lên.
Doanh Tử Khâm nhắc nhở ông: “Ông nội, cháu mới có mười tám.”
“Mười tám thì sao nào?” Ông cụ Chung trừng mắt: “Bao nhiêu đứa đính hôn từ hồi mấy tuổi cơ,
cháu đã mười tám rồi, ra nước ngoài kết hôn còn được nữa là.”
Đột nhiên, giống như ông nhớ ra điều gì, lẩm bẩm nói: “Ông quên mất, hai đứa đính hôn từ
trong bụng mẹ cơ, đúng là trùng hợp thật đấy.”
Cố Diệp Phi
Lông mày của Phó Quân Thâm khẽ động, anh cũng bất ngờ: “Đính hôn từ trong bụng mẹ?”
“Đúng thế.” Ông cụ Chung lẩm bẩm: “Trước khi cháu sinh ra đời, ta và ông cháu đã từng bàn
đến chuyện này, nhưng mà cuối cùng bọn ta uống nhiều quá quên mất tiêu, giờ đột nhiên lại nhớ
ra, ôi cái trí nhớ này, cái cần nhớ thì không nhớ.”
Nói đến chuyện này cũng là do ông và ông cụ Phó lúc uống rượu đang hăng, không biết lấy gì ra
đánh cược, thế là mới nhắc đến chuyện đính hôn của hai đứa.
Thật không ngờ, cuối cùng lại thành sự thật.
“Ai, thôi, không nói chuyện này nữa.” Ông cụ
Chung xua xua tay: “Dù sao hai đứa cũng sớm ngày đính hôn, muộn nhất cũng không được
muộn hơn lúc Tử Khâm tốt nghiệp đại học, không thì ta bảo cháu này, có rất nhiều người đang
đợi tranh giành với cháu đấy.”
Ông còn nghe nói, Thanh Trí có đội bóng đá mười mấy người đều thích cháu gái của ông.
“Vâng, cháu biết.” Vẻ mặt Phó Quân Thâm hờ hững, kéo tay cô bé: “Còn phải xem Yểu Yểu có
bằng lòng hay không, cháu cầu còn không được ấy chứ.”
Doanh Tử Khâm không lên tiếng, nhưng cũng không buông tay anh ra.
Ông cụ Chung rất mừng:
“Thế thì ta trợ giúp cháu nhé, đến lúc đó, ta có thể làm người chứng hôn.” Ba người lên xe, Ôn
Phong Miên ngồi ở ghế trước, Vân Sơn lái xe.
Hai người đều nhìn thẳng về phía trước, tuyệt đối không nghe những gì không nên nghe.
Im
lặng hồi lâu, Phó Quân Thẩm mới không nhanh không chậm lên tiếng: “Anh còn tưởng là…”
Doanh Tử Khâm dựa vào cửa sổ ngáp dài một cái: “Còn tưởng là cái gì?”
“Tưởng là ông Chung sẽ đánh anh một trận, ai ngờ ông lại giục cưới.” Phó Quân Thâm dường
như đang nghĩ đến điều gì: “Vậy, em thấy thế nào?”
Doanh Tử Khâm lườm anh một cái: “Em mới yêu đương được một tháng thôi, còn chưa đủ.” “Có
thể tiếp tục bàn.” Phó Quân Thâm cười khẽ, bỗng dưng lặp lại lời ông cụ Chung nói: “Đính hôn
từ trong bụng mẹ.”
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên: “Hửm?”
Phó Quân Thâm xòe tay ra, đặt tay cô lên lòng bàn tay mình: “Chứng tỏ em từ nhỏ đã là của anh
rồi.”
***
Ngày hôm sau.
Đế đồ.
Ông cụ Nhiếp biết Doanh Tử Khâm sắp chữa bệnh cho Tu Vũ, đặc biệt thuê riêng một bệnh viện
tự nhân.
“Vết thương này của cậu đã để năm năm rồi.” Doanh Tử Khâm kiểm tra cho Tu Vũ, hơi nhíu
mày: “Có một bộ phận cơ bắp đã khô héo, xương cũng gãy, lúc đó không đau à?”
Hồi đó cô đã nhìn ra là Tu Vũ bị thương, nhưng chưa kiểm tra thì không biết vết thương lại nặng
đến mức này.
Tu Vũ nhỏ giọng nói: “Lúc đó tự vứt bỏ bản thân, nghĩ c.h.ế.t là hết, cũng không đi chữa, tớ còn
từng c.ắ.t c.ổ tay, uống thuốc an thần, thần kinh sắp sụp đổ đến nơi thì còn cảm thấy đau gì nữa.”
Vết thương trên tay cô ấy là do một lần đua xe để lại.
Nhà họ Tu có một đội đua xe, thường tham dự các giải đua quốc tế, đem về những cuộc giao dịch
với các gia tộc lớn trên thế giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-thien-kim-that-lac/chuong-441.html.]
Điểm này thì hoàn toàn khác với nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục.
Nhưng đội đua xe không cho phép thành viên chi chính tham gia, Tu Vũ cũng chỉ đến chơi.
Kỹ thuật lái xe đua của cô ấy đúng là rất tốt, còn thắng cả đội trưởng đội đua xe, cả đội đều tán
thưởng không ngớt lời.
Nhưng về sau cô ấy bị tai nạn trong một cuộc đua xe.
Tuy cuối cùng cấp
cứu thành công, nhưng trên tay cũng để lại mầm bệnh không thể trị dứt điểm.
Hoạt động thường nhật thì không sao, nhưng không thể thi đấu cường độ cao, chỉ có thể thỉnh
thoảng chơi đua xe và đ.ấ.m bốc nghiệp dư.
Tất nhiên, Tu Vũ có quen biết với Lăng Miên Hề, có thể đến giới cổ y chữa trị.
Cổ y còn có thể
cứu sống người chết, tái sinh từ xương trắng thì chút vết thương nhỏ này có là gì.
Chỉ có điều cô ấy không đi.
Bởi vì cùng tháng đó, bố của Tu Vũ là Tu Thiếu Ninh mất tích.
Về
sau, mẹ cô ấy cũng vì ung thư giai đoạn cuối mà qua đời.
Không bao lâu sau, ông cụ Tu lại đón Tu Nhan về, để mẹ Tu Nhan ngồi lên vị trí chủ mẫu nhà họ
Tu, còn lập em trai Tu Nhan làm người thừa kế.
Lòng Tu Vũ nguội lạnh, rời khỏi nhà họ Tu, cũng không có ý định quay về nữa.
Năm đó, cô ấy mười lăm tuổi.
Không phải ai cũng có thể chịu đựng được nhiều như thế.
“Cô tớ vẫn luôn khuyên tớ quay về, nói nhà họ Tu cũng là tâm huyết của bố tớ, không thể rơi vào
tay kẻ khác ” Tu Vũ nhìn tay mình: “Khi ấy tớ cảm thấy mình chẳng được tích sự gì cũng từng vì
không hiểu rõ chân tướng mà hận bố mình một thời gian, thế là cứ luôn ở lại thành phố Hộ.”
“Sao lại chẳng được tích sự gì.” Doanh Tử Khâm thản nhiên nói, cô lấy ra một cây kim châm:
“Cậu biết đua xe, còn biết đ.ấ.m bốc, cậu còn từng giúp đỡ không ít người, cậu tốt hơn cậu nghĩ
nhiều.”
Tu Vũ còn chưa kịp cảm động thì kim châm đã đ.â.m vào huyệt vị của cô ấy.
“Bố Doanh, đau đau đau.” Tu Vũ hét lên một tiếng, đau chảy nước mắt: “Nhẹ thôi, chúng ta làm
nhẹ nhàng thôi nhé, tớ là bệnh nhân, phải nâng niu chút.”
“Đã nhẹ lắm rồi.” Doanh Tử Khâm cúi đầu, vẫn tiếp tục châm kim, cô nhướng mày: “Cậu hỏi cậu
ta mà xem, lúc tôi chữa cho cậu ta, cậu ta đau đến mức bất tỉnh luôn đấy.”
Tu Vũ u ám ngẩng đầu, nhìn con cún đang vui vẻ chơi game trong góc, tự dưng tâm trạng tốt
hẳn lên: “Thế thì tớ thấy ổn rồi.”
Giang Nhiên: “…”
Sao lúc nào người chịu tổn thương cũng là cậu ta vậy?
Một tiếng sau, Doanh Tử Khâm rút châm ra, lại đưa cho Tu Vũ mấy viên thuốc.
“Nhanh thật đấy.” Tu Vũ vung vung tay: “Hình như đã khỏi rồi.”
“Ừm, để mấy ngày nữa xem thế nào.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Đề phòng thôi.” Tu Vũ gật gật.
Giang Nhiên cất máy chơi game đi, thái độ dửng dưng, vỗ vỗ ngực: “Quay về nhà họ Tu nhớ gọi
tôi nhé, tôi với bố Doanh chống lưng cho cậu.”
Nhà họ Tu có mạnh đến mức nào cũng đâu thể so được với nhà họ Lăng của giới cổ võ?
Làm ông cụ Tu sợ mất một còn là nhẹ đấy.
Buổi tối.
Bệnh viện Số 1.
Dưới sự cứu chữa của các y bác sĩ, Doanh Chấn Đình cuối cùng cũng tỉnh lại.
Ông ta đã ở trong viện gần một tháng, mà sức khỏe không thể chuyển biến tốt, ngược lại càng
tiều tụy hơn.
“Bố, tốt hơn hết là bố nên ổn định cảm xúc.” Doanh Thiên Luật vừa giúp Doanh Chấn Đình lau
người, vừa dặn dò: “Bệnh của bố, tâm trạng quan trọng lắm.” Sắc mặt Doanh Chấn Đình vàng
vọt, cất giọng cũng khó khăn, giọng nói khàn đặc: “Đã kiểm tra độ tương thích hết rồi?”
“Vâng, đều kiểm tra hết rồi, bao gồm cả mấy người chị thứ, không có ai thích hợp cả.” Doanh
Thiên Luật điềm đạm nói: “Con cũng không thích hợp.”
Nghe đến đây, Doanh Chấn Đình cũng rất tuyệt vọng.
Ông ta đang tuổi tráng niên, trong lòng
còn đang mưu đồ bá nghiệp, ông ta còn muốn đưa nhà họ Doanh tiến vào giới thượng lưu Đế đô.
Nhưng bệnh tật thế này thì làm sao hoàn thành được nguyện vọng nữa? Doanh Chấn Đình càng
nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Ông ta trước nay chú ý việc ăn uống, thói quen ngủ nghỉ cũng đúng
giờ, sao đột nhiên trao đổi chất lại có vấn đề?
Doanh Chấn Đình nghĩ mãi cũng không ra, vẫn không cam tâm: “Bên phía bệnh viện thì sao,
cũng không có gan thay thế à?”
Không có gan thay thế thích hợp, ông ta chỉ có thể nằm chờ chết.
Doanh Tử Khâm lắc đầu: “Không có, số người chờ ghép gan và số người hiến tặng gan chênh
lệch quá lớn.”
“Em gái con cũng kiểm tra rồi chứ?” Lúc này, Doanh Chẩn Định chợt nhớ ra điều gì, ông ta chống tay xuống giường ngồi dậy: “Bảo
nó đi kiểm tra đi.”
“Bố, bố cũng điện nốt rồi à?” Doanh Thiên Luật tức đến bật cười: “Nhóm m.á.u của Tử Khâm đặc thù, căn bản không thể tương thích
được, đây là kiến thức thông thường, bố còn muốn em ấy đến?”
“Bố không nói nó.” Doanh Chấn Đình nghiên răng: “Bố nói Tiêu Huyên, bảo Tiểu Huyên đến kiểm tra độ tương thích đi.”
Động tác của Doanh Thiên Luật khựng lại, anh ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt thay đổi đột ngột: “Bố, bố nói ai?”