Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 453

Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:24:35
Lượt xem: 11

Nhận… nhận?” Kỷ Nhất Hàng trước tiên là sững người, sau đó ngữ khí trở nên nghiêm túc,

“Tử Khâm, có lẽ cháu kh3ông biết, đi thi và làm thí nghiệm không giống nhau.”

Kiến thức lý luận và nghiên cứu khoa học là hai chuyện kh1ác nhau.

Chung kết quốc tế ISC trong mắt người nhà họ Kỷ cũng chỉ có đề của vòng đấu nhóm là còn tạm ổn.

Thi cá nhân là thi về thời gian, đề mục đều rất đơn giản.

Kỷ Nhất Hàng rất rõ ràng, không ít sinh viên đại họ3c gặp khó khăn nhất định trong việc làm thí nghiệm, kể cả có

là người được điểm cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học p8hổ thông quốc gia đi chăng nữa.

Chứ đừng nói những thí nghiệm này của nhà họ Kỷ còn khó hơn thí nghiệm hóa học, vật lý ở đại học.

Chúng căn

bản không cùng đẳng cấp với nhau.

“Nhà họ Kỷ không có những vật liệu này.” Kỷ Nhất Hàng chỉ một dòng chữ trên tài liệu, “Bác không biết ở Châu

âu có chúng không nhưng phỏng chừng ở nước Hoa, nếu không có mối thì không thể mua được.

Thực sự là không

thể làm được đâu.”

Đến nội viện của nhà họ Kỷ cũng không mua được, có thể thấy mưu đồ của Kỷ Nhất Nguyên hiểm ác đến thế nào.

“Có thể nhận.” Ôn Phong Miên cũng đồng ý.

Ông mỉm cười, “Yểu Yểu, bố làm phụ tá cho con.”

Doanh Tử Khâm hơi nhướn mày: “Bố, bố biết là con lười mà.

Con làm phụ tá cho bố.”

Ba trăm năm trôi qua, khoa học kỹ thuật của Trái đất phát triển cực nhanh, thay đổi theo từng ngày.

Nếu thực sự

bảo cô làm thí nghiệm sinh hóa này, cô không lợi hại bằng Ôn Phong Miên.

Ôn Phong Miên thở dài, đùa một câu:

“Bố còn tưởng mình có thể về hưu rồi cơ.”

Doanh Tử Khâm cầm điện thoại lên, gật nhẹ: “Con ra ngoài một chút.”

“Tử Khâm… đi!” Kỷ Nhất Hàng không gọi lại được, ông quay đầu, “Phong Miên, sao em không cản con bé? Con bé

không biết độ khó của thí nghiệm này nhưng chẳng lẽ em không biết sao? Chúng ta không mua được nguyên liệu.”

Nói là nghiên cứu khoa học không biên giới nhưng lĩnh vực nào cũng có cạnh tranh.

Bên Châu âu vừa cần hợp tác với nhà họ Kỷ nhưng cũng đề phòng nhà họ Kỷ.

Bà Kỷ lắc đầu thở dài, vào bếp chuẩn

bị bữa chiều.

“Anh hai.” Ôn Phong Miên họ hai tiếng, “Yểu Yểu là nhân viên nghiên cứu số một của phòng thí nghiệm Hickman,

năng lực làm việc rất mạnh.”

“Con bé là nhân viên nghiên cứu của phòng thí nghiệm nào? Đại học Đế độ? Vậy cũng… đợi đã!” Kỷ Nhất Hàng

đột nhiên phản ứng lại, hơi kinh hãi, “H… Hickman? Là Hickman mà anh biết sao?”

Ôn Phong Miên cười nói: “Quốc tế còn có bao nhiêu Hickman?”

Hickman, đó thực sự là nhà khoa học hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.

Người có thể đặt ngang hàng với ông ngoài Manuel ra cũng chỉ có hai người mà thôi.

Giáo sư giỏi nhất nhà họ Kỷ cũng kém hơn Hickman một bậc.

Nhất là khoảng thời gian trước, gia tộc Laurent và Tập đoàn Venus cùng nhau đầu tư 300 tỷ vào phòng thí nghiệm

Hickman đã gây chấn động toàn thế giới.

Nhà họ Kỷ luôn quan tâm đến tin tức trong giới nghiên cứu khoa học.

Kỷ Nhất Hàng như bị sét đánh, nhất thời chưa thể tiếp thu được.

Ông lẩm bẩm: “Để anh bình tĩnh, để anh bình tĩnh

lại đã.

Ôi trời đất ơi…”

Hickman đấy!

Nước Hoa không có mối để mua nhưng Hickman thì khác.

Tuy sinh hóa không phải lĩnh vực nghiên cứu của

Hickman nhưng ông có quan hệ rộng.

Sau khi dự án tàu mẹ vũ trụ được công bố, nhà họ Kỷ cũng có người muốn

tham gia song đã bị từ chối.

Nhưng Doanh Tử Khâm đã là nhân viên nghiên cứu số một của phòng thí nghiệm Hickman rồi.

Ai có thể so sánh được chứ?

“Anh hai, đừng nói ra ngoài.” Ôn Phong Miên ngừng lại, “Không an toàn.”

Kỷ Nhất Hàng gật mạnh đầu: “Anh biết mức độ nặng nhẹ của sự việc.

Em yên tâm, đến chị dâu em thì anh cũng

không nói đâu.”

Ôn Phong Miên tiếp tục xem tài liệu thí nghiệm, cầm bút lên bắt đầu ghi chú.

Tuy ông vẫn luôn mai danh ẩn tích, sống ở huyện Thanh Thủy nhưng cũng không ngừng quan tâm đến lĩnh vực

nghiên cứu.

Chỉ là vẫn còn hơi ngượng tay.

Kỷ Nhất Hàng còn đang choáng váng, không biết bản thân vào phòng bếp kiểu gì.

Ông nhìn bà Kỷ lấy vài miếng

thịt trong tủ lạnh ra liền đói bụng: “Anh muốn ăn đùi gà chiên.”

“Không có.” Bà Kỷ cầm d.a.o làm bếp, “nhập” một tiếng, chặt miếng thịt trên thớt, không buồn ngẩng đầu lên, “Đây

là bít tết của Yểu Yểu, cánh gà cô ca của Tiểu Ly, thịt kho khoai tây của Phong Miên, không phải của anh, thế nên

anh đừng động vào.”

Bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-thien-kim-that-lac/chuong-453.html.]

Doanh Tử Khâm đang gọi điện cho Hickman.

“Giáo sư, em cần một vài nguyên liệu.” Cô đọc vài cái tên, “Giáo sư có thể mua giúp em không?”

Hickman nghe xong: “Nguyên liệu sinh hóa? Tôi đi hỏi xem, em đợi một chút.”

Doanh Tử Khâm tựa lưng vào tường, tư thế lười biếng.

Năm phút sau, Hickman trả lời: “Mua được, em cần bao nhiêu? Tôi bảo trợ lý mua xong thì gửi qua cho em.”

Doanh Tử Khâm lại nói số lượng: “Những thứ đó, tiền thì trừ vào tiền thí nghiệm của em.”

“Không cần, không phải thứ gì quý giá.” Hickman vừa ghi vừa nói, “Có điều đúng là chỗ em mua khó.

Người bạn

mà tôi quen nói, những nguyên liệu này không bán ra bên ngoài, ông ấy bán cho tôi một ân tình, nên không cần chi

nhiều tiền.”

Doanh Tử Khâm gật đầu.

Nếu không phải Hickman đích thân hỏi, đúng là không thể mua được.

“Không đúng, Doanh, em làm thí nghiệm sinh hóa?” Cuối cùng Hickman cũng phát hiện ra chỗ không đúng, “Đã

nói là tốt nghiệp xong sẽ đến chỗ tôi mà? Tôi còn tưởng em bận lắm cơ.”

Doanh Tử Khâm ấn ấn đầu: “Giáo sư, em có thể giải thích chuyện này.”

“Nhà họ Kỷ.” Hickman nghe xong thì ngẫm nghĩ, “Tôi biết gia tộc này, quả thật có rất nhiều thiên tài nghiên cứu,

chỉ là chế độ quá tàn khốc.”

Với người chỉ quan tâm đến nghiên cứu như Hickman mà nói, danh tiếng của nhà họ Kỷ quả thật còn lớn hơn nhà

họ Mục và nhà họ Nhiếp.

Một bên còn có tiếng của trợ lý.

Tuy nhỏ nhưng tại Doanh Tử Khâm rất thính, nghe thấy rõ ràng.

“Giáo sư, là nhà họ Ký đó ạ? Năm ngoái nhà họ có

người tham gia phòng thí nghiệm của Manuel?” Doanh Tử Khâm híp mắt lại: “Manuel?”

Sau này từ trợ lý cô mới biết được sở dĩ gia tộc Pastch rút vốn đầu tư chính là vì đã hợp tác với gia tộc Taylor, cùng

đổ vốn đầu tư dự án thí nghiệm của Manuel.

Người trong giới đều biết, tuy Manuel và Hickman nghiên cứu hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau nhưng họ lại có

quan hệ đối địch.

Vốn dĩ phòng thí nghiệm Manuel nhận được sự ủng hộ của hai trong số bốn nhà tài phiệt lớn ở Châu âu là áp đảo

Hickman.

Nhưng không ai có thể ngờ được, gia tộc Laurent sẽ xuất hiện, mang theo cả Tập đoàn Venus nữa.

Nhưng đương nhiên, người thuộc trường phái sống vô tư như Hickman sẽ không đặc biệt quan tâm đến Manuel.

Trong mắt ông, chỉ có thí nghiệm là quan trọng, những chuyện khác không thể sánh được.

“Kệ họ đi.” Quả nhiên Hickman chỉ phất tay, sau đó nói với Doanh Tử Khâm, “Doanh, gửi tới địa chỉ của em.”

Sau khi cúp máy, Doanh Tử Khâm nhận được một tin nhắn WeChat.

“Bạn nhỏ, có người đang nhớ em.”

***

Hai mươi phút sau.

Doanh Tử Khâm xuống taxi.

Cô nâng vành mũ lên, nhìn về phía trước.

Người đàn ông đứng dưới đèn đường, dáng người cao ráo, ánh nắng nhuộm mày mắt của anh thành màu vàng

nhạt, tuấn tú như một vị thần.

Doanh Tử Khâm đi qua.

Phó Quân Thâm quay người, nhấc cánh tay lên, ôm cô gái vào lòng: “Bốn ngày không gặp rồi, chúng ta đang yêu xa ư?”

Chỉ có lúc ôm cô vào lòng, anh mới có thể cảm nhận bản thân còn sống.

“Hôm nay cũng rảnh rỗi.” Đầu Doanh Tử

Khâm tựa vào vai Phó Quân Thâm, “Qua một khoảng thời gian nữa em sẽ lại bận tiếp.” Lông mi Phó Quân Thâm

động đậy, giọng trầm thấp, chậm rãi nói: “Yêu Yểu, em nhìn vào mắt anh.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Sao vậy?”

Hai người rất gần nhau.

Cô nhìn một lát, nhấc tay, ngón tay đặt trên mắt anh.

Cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay ngứa ngứa, là lông mi

anh cọ vào tay cô.

Cô quả thực rất thích mắt của Phó Quân Thâm.

Trong đó như có vì sao lấp lánh.

Cố Diệp Phi

“Hửm? Không nhìn thấy?” Đầu Phó Quân Thâm hơi cúi xuống, dán sát hơn, “Vậy

thì nhìn thêm đi.”

Đôi mắt đào hoa của anh nheo lại, trong con ngươi màu hổ phách nhạt lướt qua ánh dịu dàng.

Doanh Tử Khâm nhướn mày.

Cô quả thật không nhìn thấy gì nhưng cô cảm thấy anh phóng tia lửa điện càng lợi hại hơn.

Gần như là khiến người

ta c.h.ế.t chìm trong đó.

Bàn tay để không của Phó Quân Thâm xoa xoa đầu cô: “Trong mắt anh có người mà anh

thích?” “Ừm.” Đầu Doanh Tử Khâm lại vùi xuống, trông rất lười biếng, vẫn là ngữ điệu vững vàng như ngày

thường, “Em cũng đang ôm người em thích.”

“Khả năng tiếp thu tốt lắm.” Phó Quân Thâm thấp giọng cười, “Em dỗ được anh rồi.” Một lúc sau, Doanh Tử Khâm

mới đứng thẳng: “Kể ra thì em vẫn chưa gọi điện lại cho ông ngoại.”

“Gọi đi.” Phó Quân Thâm lấy điện thoại ra, “Anh đặt chỗ ăn trưa.”

“Ông ngoại.” Doanh Tử Khâm gọi điện thoại, “Cháu xong việc rồi, hôm ấy ông định nói gì với cháu vậy?”

“Không phải chuyện to tát gì.” Ông cụ Chung ngẩn người, sau đó phản ứng lại, lắc lắc đầu, cất lời, “Còn chẳng phải là Chung Mạn

Hoa biết được chuyện con riêng, sau đó ngất lịm đi sao?”

“Lúc ông gọi cho cháu, tình hình nó không ổn, còn chưa tỉnh lại.” Giọng Doanh Tử Khâm hời hợt, không có cảm xúc gì: “Bây giờ bà

ta tỉnh rồi ạ?” “Tỉnh rồi, nhưng…” Ông cụ Chung không nhịn được mà thở dài, “Cháu xem, giờ nó ra nông nỗi này rồi.”

ông chuyển màn hình di động, quay giường bệnh cho Doanh Tử Khâm xem.

 

Loading...