CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 505
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:10:15
Lượt xem: 12
Hiệu trưởng Đại học Đế Đô!
Bàn tay của nữ sinh run rẩy, cuốn sổ tay cho tân sinh viên trong tay rơi xuống đất.
Phần lớn các sinh viê1n đều vô
cùng kính sợ vị hiệu trưởng này.
Cho dù trong buổi lễ khai giảng của tân sinh viên, Trần Tuấn Tiên là một ông lão
rất nho nhã, hiề0n từ, đối đãi với các sinh viên cũng vô cùng ấm áp nhưng bọn họ vẫn thấy sợ.
Cũng chẳng có ai lại
cố ý nhớ kỹ số điện thoại của hiệu trưởng1 cả, bởi vì bọn họ hoàn toàn không dám gọi.
“Quào, đỉnh của chóp” Bạn cùng phòng cũng trợn tròn mắt, “Doanh thần xin xỏ quá, lãnh đ2ạo mà cậu ấy mời là
hiệu trưởng trường chúng ta!”
Địa vị của Trần Tuấn Tiên ở nước Hoa tương đương với địa vị của Hickman trên trườ6ng quốc tế.
Ông ấy có học
thức uyên thâm, có rất nhiều luận văn được công bố, vài gia tộc lớn bao gồm cả nhà họ Kỷ cũng phải kính trọng
ông9 ấy.
Nhưng chỉ một cuộc điện thoại của Doanh Tử Khâm đã có thể nhờ được Trần Tuấn Tiên giúp đỡ cô.
Thảo
nào gương mặt của Nhan An Hòa lại biến sắc trong nháy mắt như vậy.
Tin đồn trong ký túc xã đại học luôn lan truyền nhanh nhất, một đồn mười mười đồn trăm.
Cũng chỉ vài phút sau,
trên diễn đàn của Đại học Đế Đô đã xuất hiện bài đăng liên quan đến chuyện đó.
“Mọi người có biết dãy số điện thoại Doanh thần đọc cho Nhan An Hòa hôm nay là của ai không? Có ảnh có chân
tướng!”
Bên dưới đính kèm vài tấm ảnh chụp lại cách thức liên lạc của Trần Tuấn Tiên trên sổ tay tân sinh viên.
Ngoài ra có
vài bức là gương mặt trắng bệch của Nhan An.
Hòa sau khi thực hiện xong cuộc gọi.
Tấm ảnh chụp rất đúng lúc,
thể hiện hết những điểm không hài hòa nhất trên gương mặt Nhan An Hòa ra ngoài.
“Vãi nồi, cười xỉu ngang xỉu dọc ạ, Nhan An Hòa đá phải tấm sắt rồi, vốn dĩ cô ta rất thích mách lẻo với lãnh đạo
các khoa viện, hành hạ không ít người.
Tôi nhất định phải đi làm quen với em gái Doanh này mới được, em ấy trút
giận giúp năm hai bọn tôi rồi”
“Con người Nhan An Hòa bảo lợi hại thì đúng là lợi hại thật, là người mỗi năm đều giành được học bổng vài chục
ngàn, còn là người đứng đầu của khoa y học với điểm thành tích tuyệt đối nữa.
Nhưng quả thật chị ta rất kiêu căng,
có lẽ vì là đàn chị, đối xử với tân sinh viên rất ngang ngược hống hách”
“Vì là đàn chị cái gì? Đủ rồi đấy, Lê Hàn, đàn chị bên khoa tôi đây, năm ba khoa máy tính cũng là hạng nhất toàn
khóa, cũng điểm thành tích tuyệt đối, lại còn là đội trưởng đội hùng biện của trường, hội phó hội khoa học, thường
xuyên đại diện Đại học Đế đô đi tham gia đủ mọi cuộc thi hùng biện, chị ấy kiếm được ít giải thưởng chắc?”
“Ồ, đợt trước, luận văn của chị Lê được đăng trên tập san SCI, tôi nhớ hình như bây giờ Nhan An Hòa vẫn chưa
viết được luận văn nhỉ?”
“Chị Lê giống như Doanh thần vậy, không phải người, nhớ chuyện năm ngoái chị Lê tham gia hùng biện với đội
hùng biện của Đại học Helga không? Danh xưng nhà hùng biện nữ mạnh nhất không phải để trang trí đâu”
“Hày, tôi thật sự nghi ngờ, lòng dạ Nhan An Hòa nhỏ nhen như thế, sau này cô ta làm bác sĩ thì cô ta có y đức
không?”
“Sợ rồi nha, cả người run rẩy đây”
Trong lúc đang đắp mặt nạ, bạn cùng phòng của Lê Hàn nhìn thấy bài thảo luận này.
“Ô quao, Hàn Hàn, cậu lại được lên diễn đàn cùng với Nhan An Hòa này” Đôi mắt cô ấy sáng lên, “Lần này toàn là
khen cậu thôi, không dễ dàng gì.
Thời năm nhất, VÌ Nhan An Hòa nên cậu bị người ta mắng biết bao lâu?
Lê Hàn cau mày, rất phiền não, không nói gì.
“Hàn Hàn?” Bạn cùng phòng sáp mặt vào, “Cậu đang suy nghĩ gì thế?”
“Chẳng phải giáo sư Tiết đó sao? Giáo sư nói với tớ, muốn tớ phải lôi kéo bằng được em Doanh vào khoa của
chúng ta.
Mặt mũi Lê Hàn đầy vẻ ai oán, “Cậu nói xem, cái miệng lưỡi trơn tru tớ luyện được trong hai năm đi
hùng biện có thể thuyết phục được em Doanh không?”
Cố Diệp Phi
Vị giáo sư danh dự của khoa máy tính – Tiết Quốc Hoa vẫn luôn ngấm ngầm muốn cướp người.
“Không được” Bạn cùng phòng còn chẳng thèm suy nghĩ, tuyên bố chắc nịch như đinh đóng cột, “Tớ đã đi lục tìm
xem đoạn cắt trong cuộc thi IS, em Doanh có thể dùng một chữ khiến cả bài nói thao thao bất tuyệt của cậu thành
công cốc đấy”
“Tớ cũng cảm thấy tớ không làm được” Lê Hàn rất nghiêm túc, “Vả lại tớ hùng biện đã quen rồi, có lúc không kiềm
chế được sẽ hỏi ngược lại đối phương”
Bạn cùng phòng: “… Đây chính là lý do vì sao cậu không tìm được bạn trai đấy.”
Quá dữ dằn.
Sáng sớm hôm sau.
Doanh Tử Khâm đi đến Đại học Đế Đô.
Có điều cô không hề lên lớp mà đi thẳng vào phòng thí nghiệm cấp cao vừa
mới xây của Đại học Đế Đô.
Bên trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ Tà Lê ra vẫn còn vài giáo sư của các khoa khác.
“Em Doanh, bây giờ em đã nắm giữ chức vị phó giáo sư bên khoa vật lý rồi, thầy cũng nghe nói em đang theo giáo
sư Hickman nghiên cứu vật lý lượng tử” Tả Lê đẩy một tập tài liệu sang, “Đây là vài đề tài bên trung tâm vật lý
quốc tế gửi sang, em xem rồi chọn một cái để viết thành luận văn.”
Nghe được câu này, Doanh Tử Khâm im lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Đột nhiên em rất muốn đến khoa máy tính”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-thien-kim-that-lac/chuong-505.html.]
Tả Lê vẫn đang nghĩ xem nên khuyến cô gái nhanh chóng viết luận văn rồi công bố như thế nào thì nghe được câu
này, anh ta ngay lập tức đỡ ngực, suýt nữa là về chầu ông bà: “Cái gì? Em báo em muốn đến khoa máy tính á?”
Khoa máy tính với khoa vật lý của bọn họ là đối thủ không đội trời chung! Còn có lão già Tiết Quốc Hoa kia nữa,
dám chủ động báo sinh viên của mình tới lôi kéo người, già mà không biết xấu hổ.
“Ừm, đi xem bọn họ…” Doanh Tử Khâm khẽ trầm ngâm, “Nghiên cứu chiếc máy tính có thể chuyển sóng điện não
thành chữ viết.”
Sau đó, cô chỉ cần nghi, thế là trên máy tính đã xuất hiện chữ rồi.
Tả Lê: “.
”
Anh ta biết Doanh Tử Khâm rất lười nhưng không ngờ lại có thể lười đến mức này.
Tuy rằng anh ta cũng rất muốn
có chiếc máy tính như thế.
“Đùa thôi mà” Doanh Tử Khâm hơi cụp mắt, cười khẽ, “Mấy đề tài này em sẽ viết luận văn hết”
Dù sao cái việc nghiên cứu học thuật này, luận văn là không thể nào thiếu được.
Quả nhiên cô đã gặp được thứ còn
phản nhân loại hơn cả làm văn trong môn ngữ văn rôi.
“ồ ồ ồ Trái tim của Tả Lê lại quay về, “Dạo gần đây em vẫn bận rộn à? Bên phía nhà họ Ký thế nào rồi?”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp: “Còn thiếu vài thí nghiệm nữa.” Ôn Phong Miên sắp đặt chân vào
mười vị trí đứng đầu bảng công huân rồi.
Bởi vì thí nghiệm đảo nhỏ năm xưa yêu cầu rất nghiêm khắc về nhân lực
và vật lực nên vẫn chưa được khởi động lại.
“Thế thì tốt, thầy cũng không giục em” Tả Lê gật đầu, “Dù sao trước tháng hai năm sau em viết xong luận văn là
được rồi, hôm nay không còn chuyện gì khác nhỉ?”
“Còn, đánh nhau”
Tả Lê: “???”
***
Bốn giờ chiều, Doanh Tử Khâm rời khỏi Đại học Đế Đô, đến căn cứ huấn luyện của đội Nhất Tự.
Thật ra đây là nơi
huấn luyện đội viên dự bị của đội Nhất Tự.
Hôm nay Nhiếp Diệc không có mặt mà đã đến giới cổ võ, người phụ trách quản lý việc huấn luyện là đội trưởng
đội hai và đội trưởng đội ba.
Sau khi nhìn thấy Doanh Tử Khâm, đội trưởng đội hại và đội trưởng đội ba tiến lên chào đón: “Cô Doanh.”
Bời vì lần trước đến cả đội tinh anh cũng bị cảnh cáo rồi nên bọn họ thật sự không dám để Doanh Tử Khâm lộ mặt
thật trước mặt đội viên dự bị nữa.
“Ừm” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu, “Tôi đi chơi được rồi hả?”
Đội trưởng đội hai thấm lau mồ hôi: “Chơi thì có thể chơi đó nhưng hôm nay thủ lĩnh không có mặt cho nên muốn
mời cô Doanh làm mẫu cho chúng tôi!
Doanh Tử Khâm không hề từ chối: “Được thôi.”
Nhóm đội viên dự bị này của đội Nhất Tự tổng cộng có tám trăm người, cuối cùng nếu một phần hai mươi số đó có
thể thành công gia nhập đội đã là không tệ rồi.
Bọn họ cũng đều biết hôm nay có một vị trưởng quan tới nên đều
đang chờ đợi ở sân huấn luyện.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, có người đi uống nước, có người đang trò chuyện.
“Đội trưởng Ninh, các anh em thật sự rất ngưỡng mộ anh” Một đội viên dự bị nói, “Lúc chúng em vẫn còn độc thân
thì anh đã có bạn gái rồi, lại còn là sinh viên xuất sắc của Đại học Đế Đô nữa chứ, hình như còn là hoa khôi nhỉ?”
Bọn họ là thành viên cùng đội với Ninh Vũ Trạch, cũng đã từng gặp Nhan An Hòa mấy lần.
Ninh Vũ Trạch cau mày: “Không có gì đáng ngưỡng mộ đâu”
Đội viên dự bị bị chặn họng bèn đánh trống lảng: “Kể ra, các cậu đã từng gặp thủ lĩnh của chúng ta chưa?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Thủ lĩnh là ý chỉ người quản lý chung đội Nhất Tự, chỉ có đội viên chính thức mới
được gặp.
“Có khi nào vị trưởng quan đến đây hôm nay là thủ lĩnh không?” Có người nhìn quanh, đột nhiên la lên thất thanh,
“Một cô gái?”
Những người khác cũng ngẩng đầu nhìn sang, có hơi ngạc nhiên.
Đội Nhất Tự đến bây giờ chẳng hề có lấy một đội
viên nữ.
Nhưng bọn họ thấy đội trưởng đội hai đối xử rất cung kính với cô gái nên cũng kính sợ vài phần.
“Bọc kín mít thể này có lẽ là vì quá xấu” Đội viên dự bị trước đó lại lên tiếng, “Dù sao chắc chắn không đẹp bằng
bạn gái của đội trưởng Ninh”
“Tôi thấy là vì quá đẹp nên mới phải che giấu chứ, nếu không gây ra náo động thì phải làm sao?” Một đội viên dự
bị khác phản bác, “Đội trưởng Ninh, anh thấy thế nào?”
Ninh Vũ Trạch lắc đầu, không bận tâm đến chuyện đó lắm.
Anh ta đang nhắn tin cho Nhan An Hòa, an ủi cô ta.
Sau khi an ủi được vài câu, thời gian nghỉ ngơi cũng kết thúc.
Tất cả điện thoại đều phải giao lên, mọi người xếp
hàng trở về vị trí cũ.
“Các cậu đây, nhiệm vụ đầu tiên của hôm nay chính là tập bắn” Đội trưởng đội hai chắp tay sau lưng, “Bởi vì hôm
nay là huấn luyện, tôi cũng chẳng đưa ra yêu cầu gì về thành tích, chỉ cần đạt được một nửa tiêu chuẩn của cô đây
là được rồi.”
“Trưởng quan à, anh đang nói nghiêm túc đấy à?” Một đội trưởng dự bị khác lên tiếng, “Dù thế nào thì chúng tôi
cũng phải cao hơn một nửa tiêu chuẩn của cô đây chứ?”
Đến cả một cô gái cũng chẳng bằng thì làm sao bọn họ vào đội Nhất Tự được?
Phần lớn đội viên dự bị đều có cùng một suy nghĩ,bọn họ luyện b.ắ.n s.ú.n.g phải từ mười năm trở lên,cô gái này trông có vẻ mảnh mai,
cánh tay có chịu được sức giật của s.ú.n.g không?
Nhìn thế nào cũng thấy giống kiểu người đi cửa sau.
Từ lúc nào mà đội Nhất Tự có cái thói ấy chứ?
Đội trưởng đội hai chẳng nói gì,anh ta đặt một khẩu s.ú.n.g màu bạc vào tay Doanh Tử Khâm.