Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 62: Còn có gì mà đại lão không biết không?

Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:45:29
Lượt xem: 50

Nhưng đến khi anh ta nhìn lại lần thứ hai thì bóng hình đó đã biến mất.

Trên đường xe cộ qua lại, tấp nập không ngừng, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của anh ta mà thôi. Ánh mắt Giang Mạc Viễn tối dần. Anh ta không cho rằng mình nhìn lầm.

Nhưng nếu thực sự là người kia thì hắn đến thành phố Hộ làm gì?

Giang Mạc Viễn dập tắt điếu thuốc, tâm sự nặng nề, cả người lại thêm phần bực bội. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Giang Mạc Viễn bừng tỉnh lại từ trong đống suy nghĩ phức tạp của mình. Anh ta để điếu thuốc vào gạt tàn, trở về chỗ ngồi: “Vào đi.” “Tam gia.” Thư ký cẩn thận đi vào: “Tiểu thư Họa Bình đang ở dưới lầu, mời anh xuống dưới một chuyến.”

Giang Hòa Bình? Giang Mạc Viễn cảm thấy khá bất ngờ khi nghe thấy cái tên này. Tuy Giang Họa Bình là chị hai của anh ta nhưng vì Giang Họa Bình đã được gả đến để đô từ lâu nên hai chị em họ không thân thiết với nhau và cũng không liên lạc gì với nhau cả.

Huống chi, hai người còn là chị em cùng cha khác mẹ. Ông cụ Giang tổng cộng có ba người vợ. Người vợ đầu sau khi được gả vào nhà họ Giang không bao lâu thì qua đời, Giang Họa Bình là con của ông cụ và người vợ thứ hai.

Giang Mạc Viễn nhíu mày.

Tuy không rõ Giang Họa Bình đến đây với mục đích gì nhưng anh ta vẫn đi xuống.

Bên cạnh toàn cao ốc của Tập đoàn Giang thì có một quán cà phê ngoài trời, giờ giải lao, nhân viên trong tập đoàn có thể đến uống cà phê và ăn bánh ngọt miễn phí ở đây.

Giang Hòa Bình đang ngồi ở phía ngoài cùng.

Bà ấy mặc một bộ sườn xám màu xanh sứ, trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc vòng ngọc màu xanh nhạt, tư thái nhã nhặn, lịch sự.

Giống như màn mưa bụi Giang Nam, tiếng mưa lành lạnh. Giang Mạc Viễn ngồi đối diện với bà, vắt chân, giọng nói lạnh nhạt: “Có chuyện?”

Giang Họa Bình đặt tách trà xuống, không để ý đến thái độ của anh ta, vào thẳng vấn đề: “Nghe nói em đưa cô nhóc Doanh Tử Khâm từ huyện Thanh Thủy đến thành phố Hộ?” Sắc mặt Giang Mạc Viễn thay đổi, có hơi lạnh lùng: “Chị muốn nói gì?”

“Không có gì, chỉ muốn nói cho em biết là chị rất thích cô bé này.”

Giang Họa Bình nhướng mày, cười nhạt: “Chị đang định nhận cô bé làm con nuôi nên không muốn nhìn thấy cô bé tủi thân. Nếu em còn bắt nạt cô bé thì đừng trách chị không khách sáo.”

Mẹ của Giang Họa Bình là người Giang Nam nên giọng bà cũng mềm mại, nhẹ nhàng như mẹ mình, tuy nhiên, tận trong xương cốt bà vẫn là khí thế sát phạt của ông cụ Giang khi còn trẻ.

Trong nhu hòa có mạnh mẽ.

Ánh mắt Giang Mạc Viễn thay đổi, một hồi sau, anh ta mới cười lạnh một tiếng: “Tôi bắt nạt cô ta?”

Anh ta nới lỏng cà vạt, vẻ mặt thờ ơ: “Chị mới đến thành phố Hộ chưa được mấy ngày, đừng có nghe lời đồn rồi cho là thật. Tôi cũng không muốn so đo nhiều với chị người bị bắt nạt, chịu ấm ức luôn là Lộ Vi. Cô ta mới đến đã được đón về nhà họ Doanh, chịu ấm ức ư?”

Giang Họa Bình mỉm cười: “Em vui là được. Dù sao mù bẩm sinh cũng không phải là lỗi của em.”

Sắc mặt Giang Mạc Viễn còn lạnh hơn, căn bản là không muốn nói thêm một câu nào nữa. Anh ta đứng dậy, quay người rời đi.

Giang Họa Bình cũng không giận, bà như suy nghĩ đến chuyện gì đó, tự thì thầm một mình: “May mà không cùng một mẹ sinh ra, nếu không mình phải nghi ngờ trí thông minh của mình mất.”

Nếu không phải do trận bạo lực mạng mấy hôm trước thì bà không rảnh để đi gặp Giang Mạc Viễn.

Dù sao bà chẳng có thiện cảm gì với mẹ con Giang Mạc Viễn. Ông cụ Giang mất sớm, bà không có bất kỳ tình cảm nào với nhà họ Giang cả. Giang Họa Bình nhấc chén trà lên, sau đó mở cuốn tạp chí thời trang ra đọc.

Hiệu suất làm việc của Trung học Thanh Trí vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc, chuyện đuổi học Ứng Phi Phi đã được công bố.

Hiệu trưởng muốn học sinh lấy đó làm gương xấu nên đã đặc biệt dán lên bảng thông báo của trường và bắt lớp nào cũng phải đến đọc.

Tu Vũ ôm một xấp đơn đăng ký vào lớp, tiện tay vứt lên bàn: “Sắp đến Ngày hội Nghệ thuật rồi, các cậu xem xem có hứng thú không thì đăng ký đi, nếu không thì bán sắt vụn rồi mua bim bim cho bố Doanh của chúng ta.”

Là trường học đứng tốp ba toàn quốc, trường Trung học Thanh Trí rất coi trọng sự phát triển toàn diện của học sinh.

Dù là Ngày hội Nghệ thuật nhưng trường cũng tổ chức vô cùng hoành tráng, lại còn mời các nhà nghệ thuật nổi tiếng trong giới đến và trao giải lớn cho học sinh đoạt giải.

Với học sinh có năng khiếu về hội họa, thư pháp, điêu khắc, âm nhạc, vũ đạo. Ngày hội Nghệ thuật là một cơ hội không thể bỏ qua.

Có điều phần lớn học sinh của lớp A19 đều không có hứng thú với ngày hội này, cũng không tham gia cuộc thi hợp xướng.

Vì tình huống lớp A19 quá đặc biệt, hiệu trưởng cũng không tiện nhắc nhở gì cả.

Lúc này, Doanh Tử Khâm đang tựa vào ghế, khép hờ mắt nghỉ ngơi. Tu Vũ đi qua: “Bổ Doanh, cậu tham gia cuộc thi nào của Ngày hội Nghệ thuật không?”

Doanh Tử Khâm mệt mỏi ngáp một cái: “Không.” Tối qua cô lại đến bệnh viện Thiệu Nhân một chuyển để xem mấy ca bệnh. Với cô thì không khó lắm nhưng cũng khá mệt. Giờ sức khỏe cô vẫn còn quá yếu, rút m.á.u nhiều lần như vậy trong một năm, không thể bồi bổ trong một sớm một chiều. Nên trong khoảng thời gian này, cô rất ham ngủ. Nếu dùng quá nhiều năng lực thần toán, cơ thể sẽ bị tổn thương.

May bây giờ là thế kỷ 21, không nhiều tai họa như thời kỳ trung cổ ở Châu u. “Không tham gia là đúng” Tu Vũ gật gật đầu, chậc một tiếng:

“Như cuộc thi thư pháp này, giải nhất mới có 100 nghìn tệ, chẳng phải là…” Còn chưa nói xong thì chồng phiếu đăng ký trong tay cô ấy đã bị rút mất một tờ.

Cô gái mở mắt, hàng lông mi như dính giọt sương, giọng cô trầm khàn, mơ màng: “Ừm, tôi tham gia.”

Tu Vũ: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./co-thien-kim-that-lac/chuong-62-con-co-gi-ma-dai-lao-khong-biet-khong.html.]

Cô ấy không thể tin nổi: “Không phải chứ bố Doanh, cậu thiếu tiền vậy à?” “Khá thiểu.” Doanh Tử Khâm cầm bút lên, bắt đầu điền vào phiếu đăng ký. Cô cần mua quá nhiều thứ, chỉ riêng một dược liệu hiếm có thôi mà giá đã lên đến cả chục triệu rồi, do giá quá cao mà ít người mua nên khó bán. Viết một chữ mà có thể kiếm được 100 nghìn tệ, còn dễ hơn là chữa bệnh.

Không nên bỏ qua những thứ miễn phí.

Tu Vũ gãi đầu: “Bố Doanh, cậu muốn đăng ký cái nào?” Cô ấy tò mò ngó qua nhìn, chỉ thấy trên phiếu đăng ký, ngoài những cuộc thi cần xuất hiện để thi như ca hát, vũ đạo… thì toàn bộ đã được đánh dấu.

Tu Vü: “…”

Trời đất, đây còn là người sao?

Cô ấy phát hiện ra có lẽ mình đã đánh giá thấp thực lực của bố Doanh lớp mình rồi.

Ánh mắt Tu Vũ lướt xuống dưới: “Bố Doanh, cậu biết về cả tranh sơn dầu à?”

Tranh sơn dầu là một thể loại tranh của Châu u, sau này mới du nhập vào nước Hoa.

Để hun đúc tinh thần của bản thân, phần lớn tiểu thư giới nhà giàu đều học vẽ tranh truyền thống.

Người biết vẽ tranh sơn dầu đã ít nay còn ít hơn.

“Ừm.” Doanh Tử Khâm thuận miệng nói: “Trước đây từng học với Chino.” Nghe thấy cái tên này, Tu Vũ trầm mặc một lúc. Hồi lâu sau, cô ấy mới chân thành nói: “Bổ Doanh, cậu

thật hài hước.”

Cô ấy không thích học nhưng khá có hứng thú với nghệ thuật, vậy nên cô ấy biết không ít danh nhân trong lịch sử.

Chino là một họa sĩ vô cùng nổi tiếng thời trung cổ Châu u, ông để lại không ít tác phẩm.

Phong cách của ông vô cùng đặc biệt, không ai có thể bắt chước được phong cách của ông. Nhưng ông ấy đã qua đời mấy trăm năm, xương cốt đã hóa thành tro rồi.

Doanh Tử Khâm nhướng mày, tiếc nuối lắc lắc đầu, Thời buổi này nói thật mà chẳng ai tin.

“Được rồi.” Doanh Tử Khâm ký tên mình.

Cô tính một chút, động tay một cái là có thể kiếm được mấy trăm nghìn tệ, thể nên cô rất có thiện cảm với Thanh Trí.

Một ngôi trường vô cùng hào phóng. Tốt thật.

Tu Vũ thở dài một tiếng: “Bố Doanh, cậu nói thật cho tớ biết đi, trên thế gian này có gì là cậu không biết làm không?”

“Hửm?” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, lười biếng đáp: “Thế cũng nhiều lắm.”

“Ví dụ như?”

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Ví dụ như tôi không nướng được một mẻ bánh quy ngon.”

Tu Vũ nhìn Giang Nhiên đang ngủ ngon lành, đột nhiên hơi đồng cảm với cậu ta.

Cứ muốn đầu với một biến thái như bố Doanh, chẳng trách trầm cảm.

Người so với người, tức muốn chết.

Tu Vũ thu lại phiếu đăng ký rồi đưa đến văn phòng của nhóm Nghệ thuật.

Doanh Lộ Vi ngồi trong quán trà sữa ở cổng trường Thanh Trí mà lòng như lửa đốt. Hôm nay là 15 tháng 3, ngày kia là ra tòa rồi. Tuy cô ta đã gột sạch tội lỗi của mình một cách hoàn hảo nhưng Doanh Tử Khâm kiện fan của cô ta như vậy chẳng phải đang tát vào mặt cô ta ư?

Thế này thì bạn bè cô ta sẽ nghĩ gì về cô ta? Hơn nữa, còn có vài phụ huynh của fan vị thành niên trách cô ta ác ý xui khiến fan, nói là muốn kiện cô ta, cũng may cô ta đã dàn xếp ổn thỏa bằng tiền rồi.

Doanh Lộ Vị nhăn mày, vô cùng buồn bực.

Cô ta luôn cảm thấy từ sau khi Doanh Tử Khâm tỉnh lại ở bệnh viện, sự tình có gì đó hơi sai sai. Chẳng lẽ do cô ta ép quá khiến cho một người hướng nội, ít nói như Doanh Tử Khâm cũng phải bùng nổ?

Nhưng không ép thì không được, đêm dài lắm mộng, cô ta sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Cố Diệp Phi

“Mẹ, làm thế nào đây?” Doanh Lộ Vi mím môi: “Tiểu Khâm không chịu rút đơn kiện, chúng ta lại không dàn xếp được, nếu thực sự mở phiên tòa thì sau này mặt mũi của nhà họ Doanh ở thành phố Hộ..”

Giống như Chung Mạn Hoa, thứ bà cụ Doanh coi trọng nhất chính là mặt mũi.

Vì mặt mũi, bà ta có thể hy sinh những chuyện không quan trọng khác.

Nghe vậy, sắc mặt bà cụ Doanh trầm xuống: “Vi nhi, yên tâm đi, chuyện này sẽ không ầm ĩ đến nỗi phải lên tòa đâu.”

“Nhưng mà.” Doanh Lộ Vi ngập ngừng một chút, rất khó xử: “Chúng ta còn chẳng gặp được Tiểu Khâm.”

Cô ta thực sự không thể ngờ được Doanh Tử Khâm lại can đảm đến nỗi chuyển khỏi nhà họ Doanh mà không lấy một thứ gì đi cả.

Rời khỏi nhà họ Doanh, không tiền không thế Doanh Tử Khâm sống kiểu gì?

Loading...