Nàng mơ hồ nhớ kỹ, hình như hắn còn bảo thư ký cắt hết tài nguyên của Thượng Minh Nguyệt, nói cách khác, dù là nàng cuối cùng có thể ra ngoài, cũng không còn bất cứ thứ gì nữa.
Tần Vũ Niết không nghĩ tới lần đầu tiên được chứng kiến một trận thương chiến thực sự, lại là dưới hình thức như vậy.
Tần Vũ Niết nửa hiểu nửa không gật đầu.
Tiền Duệ Trạch đưa tay nhìn đồng hồ, "Sự tình giải quyết xong, đi thôi, đưa ngươi ra sân bay, hy vọng còn kịp."
Lý Thái Thái nhìn thấy Thượng Minh Nguyệt bị bắt, cũng không cảm thấy vui mừng bao nhiêu, chỉ là trong lòng nhịn không được thổn thức, không nghĩ tới cuối cùng các nàng lại đi đến bước đường này.
Nàng thần sắc hoảng hốt, cũng không có chú ý tới hai người đối thoại, sắc mặt có chút không tốt, nói với hai người: "Ta có chút không thoải mái, đi về nghỉ trước, Duệ Trạch ngươi nhớ kỹ đưa Vũ Niết đi sân bay. Vũ Niết, a di sẽ không tiễn ngươi."
Tần Vũ Niết có chút lo lắng hỏi: "Lý A Di, ngài... Không sao chứ?"
Lý Thái Thái khoát tay, "Ta không sao, chỉ là cảm giác đột nhiên có chút trống vắng."
Tiền Duệ Trạch nghe vậy, nhìn xem Lý Thái Thái có chút tái nhợt mặt, nhíu mày nói: "Ta đưa ngài vào trước."
Lý Thái Thái cũng không có cự tuyệt.
Tiền Duệ Trạch đưa Lý Thái Thái vào trong, để người hầu chăm sóc nàng, lúc này mới đi ra, đưa Tần Vũ Niết đến sân bay.
Trên đường đi, Tiền Duệ Trạch cũng không có hỏi Tần Vũ Niết về sự tình vừa rồi, phảng phất như nam tử áo bào đen kia quỳ lạy chỉ là ảo giác.
Tần Vũ Niết chính mình cũng không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng thêm không thể nói gì.
Hai người cứ như vậy trầm mặc đến sân bay.
Cho đến khi Tần Vũ Niết chuẩn bị kiểm tra an ninh, Tiền Duệ Trạch mới nói câu đầu tiên trong suốt quãng đường, "Có chuyện gì, nhớ kỹ gọi điện thoại. Khoảng cách mặc dù có chút xa, nhưng đi qua một chuyến cũng không tốn bao lâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./com-hop-am-duong-ban-cho-nguoi-hay-ban-cho-quy/112.html.]
Tần Vũ Niết ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ nói câu này, một lúc sau mới gật đầu, "Được."
Tiền Duệ Trạch hướng nàng vẫy tay, "Nhanh vào đi."
Tần Vũ Niết cũng không biết nói những lời khách sáo hoa mỹ, chỉ là gật đầu, cầm vé máy bay trên tay, đi vào bên trong một khoảng cách, quay đầu lại phát hiện Tiền Duệ Trạch vẫn chưa rời đi, ánh mắt nhìn sâu về phía nàng.
Tiền Duệ Trạch thấy nàng quay đầu, sửng sốt một chút, hướng nàng khoát tay.
Rất nhanh máy bay cất cánh.
Đón xe về đến nhà, sắc trời đã tối mịt mờ.
Tần Vũ Niết nghĩ đến Tiền Đại hẳn là rất muốn biết tình hình người nhà, thế là dự định đi một chuyến đến Địa Phủ.
Kết quả nàng vừa mới tới đất phủ, liền nhận được tin tức do Diêm Vương Gia gửi tới.
Diêm Văn Cảnh: Về rồi à?
Tần Vũ Niết hơi kinh ngạc, Diêm Vương Gia làm sao biết nàng trở về rồi?
Thành thật trả lời: Ừm, vừa trở về, đến để đưa tin tức cho khách hàng.
Sau đó liền không có nhận được tin tức của Diêm Vương Gia, Tần Vũ Niết cũng không có ý định tiếp tục quấy rầy, nàng đi vào biệt thự Địa Phủ của Tiền Đại.
Gõ cửa, không đợi bao lâu, Tiền Đại liền đến mở cửa.
Tiền Đại kinh ngạc xen lẫn vài phần kích động, "Tần Lão Bản? Mời vào, mời vào. Ta vừa mới xem xong tin Viện Viện đốt cho ta, không nghĩ tới ngươi liền đến, hôm nay nhờ có cô."
Tần Vũ Niết cười nói: "Tiền Thúc, ta nghĩ ngài hẳn là rất muốn biết tình huống của bọn họ, cho nên vừa về đến là tới ngay."
Tiền Đại nhận ra ngay sự thay đổi trong xưng hô của Tần Vũ Niết, trên mặt lập tức lộ ra ý cười, "Bọn hắn vẫn tốt chứ?"