Cơm Hộp Âm Dương: Bán Cho Người Hay Bán Cho Qủy? - 114

Cập nhật lúc: 2025-04-06 18:24:23
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tốt tốt tốt." Tiền Đại thấy nàng kiên trì, đành phải liên tục đáp ứng, không nói thêm lời kêu nàng nhận lấy nữa, tình cảm khi đạt đến một mức độ nhất định, nếu nói đến tiền bạc, ngược lại không tốt.

Tiền Đại đột nhiên nhíu mày nói: "Đúng rồi nha đầu, hôm nay con không đến, Địa Phủ đồn thổi một chút lời đồn không tốt về con."

Tần Vũ Niết nhìn điện thoại, thấy Diêm Vương Gia vẫn không trả lời tin nhắn, bèn thu lại điện thoại. Đang định nói ra lời cáo từ thì đột nhiên bị chặn lại, "Lời gì?"

Tiền Đại thở dài nói: "Chuyện này nói ra cũng là bởi vì ta, khoảng thời gian này con đang nổi tiếng ở địa phủ, có thể đã chọc giận một số quỷ, vừa vặn hôm nay con lại không đến, liền có tin đồn nói con đã ôm tiền chạy trốn."

Nghe vậy, Tần Vũ Niết lập tức nhíu mày, "Lần trước chẳng phải đã có quỷ nhận được hồi âm chứng minh rồi sao?"

Tiền Đại nói đến đây cũng không nhịn được nhíu mày, "Đúng vậy, nhưng lại bị đồn là do con mua chuộc, cố ý kích động mọi người chốt đơn."

"Bất quá chuyện này cũng dễ giải quyết, nhóm hàng đầu tiên của con gửi đi chắc cũng sắp có hồi âm, đến lúc đó chỉ cần số lượng quỷ nhận được hàng nhiều, những âm thanh này cũng sẽ qua đi. Nhưng con vẫn nên nghĩ kỹ xem gần đây có đắc tội quỷ nào hay không, không sợ đạn lạc, chỉ sợ loại người đ.â.m sau lưng này."

Tần Vũ Niết nghe vậy, suy tư nói: "Vâng, cảm ơn Tiền Thúc, con sẽ suy nghĩ kỹ."

Tiền Đại: "Có cần gì thì cứ nói với ta."

Tần Vũ Niết gật gật đầu, "Được, vậy Tiền Thúc, con về trước đây, con về đến giờ còn chưa kịp ăn cơm."

Tiền Đại nghe vậy, lập tức giận nói: "Con bé này, sao có thể không ăn cơm chứ, mau về đi, có chuyện gì thì cứ nói với thúc, mặc dù việc làm ăn của thúc ở địa phủ nhỏ, nhưng cũng quen biết vài quỷ."

"Vâng, con biết rồi."

Diêm Vương Gia đã biết nàng trở về, nàng vậy mà không nấu cơm mang đến cho hắn, mặc dù đã xin nghỉ phép hai ngày với Diêm Vương Gia, nhưng nàng luôn cảm thấy có loại cảm giác bị người ta nhìn thấu.

Tần Vũ Niết làm xong cơm, ăn qua loa xong đành phải dùng hộp cơm của Diêm Vương Gia mang đi Địa Phủ.

Quỷ sai ở cửa ra vào nhìn thấy Tần Vũ Niết, có chút sửng sốt, sau đó mới cho qua, ánh mắt rơi vào hộp cơm trên tay nàng, nhắc nhở: "Diêm Vương Gia đang ở đại sảnh."

Tần Vũ Niết gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó mang theo hộp cơm đi thẳng đến đại sảnh.

Nàng đã tới đại sảnh hai lần, tuyến đường rất quen thuộc.

Nghe được động tĩnh, Diêm Văn Cảnh đầu cũng không ngẩng lên nói: "Không phải đã nói không nên quấy rầy ta sao?"

Tần Vũ Niết vô thức nhìn xung quanh, xác định xung quanh chỉ có một mình nàng, vậy nên Diêm Vương Gia vừa mới nói chuyện với nàng?

Tần Vũ Niết hơi nghi hoặc gọi: "Diêm Vương Gia."

Diêm Văn Cảnh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ngữ khí bình thản hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./com-hop-am-duong-ban-cho-nguoi-hay-ban-cho-quy/114.html.]

Thấy hắn không có vẻ không vui, Tần Vũ Niết trong lòng khẽ thở phào, thẳng thắn trả lời: "Ta tới đưa cơm cho ngài a."

Sau đó, nàng mang theo hộp cơm đi đến trước bàn, thuần thục đem đồ ăn bên trong lần lượt lấy ra bày biện.

Diêm Văn Cảnh chậm rãi đứng dậy đi đến trước bàn nhỏ ngồi xuống, nhìn nàng nói: "Ngươi không phải đi tìm khách hàng khác sao?"

Nàng vô thức đáp: "Đã nói xong rồi a." Sau đó Tần Vũ Niết ngồi xuống ghế, chớp mắt hỏi: "Ngài làm sao biết ta đã trở về?"

Diêm Văn Cảnh liếc nàng một cái, "Ta đã bố trí lại kết giới Địa Phủ. Người sống có thể tự do ra vào Địa Phủ, chỉ có mình ngươi."

Nghe được Địa Phủ chỉ có mình nàng là người sống có thể tự do qua lại, làm cho nàng có chút sung sướng.

Chỉ là...... Trong lòng Tần Vũ Niết thầm nghĩ, vậy chẳng phải có nghĩa là về sau mỗi lần nàng đến hoặc rời khỏi địa phủ, Diêm Vương Gia đều sẽ biết rõ ràng sao?

Nghĩ đến đây, Tần Vũ Niết không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, có chút ngượng ngùng dùng ngón tay vuốt ve gương mặt, nhẹ giọng nói: "Vậy... vậy ta không phải đến để nhận lỗi với ngài sao."

Diêm Văn Cảnh nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, "Đây không phải là việc ngươi nên làm sao?"

Tần Vũ Niết nghe vậy, không khỏi ngẩng mặt lên, có chút bất mãn phản bác: "Nhưng ta đã xin nghỉ phép hai ngày với ngài rồi! Vậy mà hôm nay vừa về đến, ta liền lập tức nấu cơm cho ngài!"

Diêm Văn Cảnh nhàn nhạt đáp lại: "Bởi vì ngươi áy náy."

Tần Vũ Niết lập tức nghẹn lời, nhất thời không cách nào phản bác.

Trong lòng nàng thầm ảo não, Diêm Vương Gia thật sự là quá đáng ghét!!

Mặc dù sự thật đúng là như vậy, nhưng hắn nói thẳng như thế, nàng không cần mặt mũi sao!!

Nghĩ tới đây, Tần Vũ Niết tức giận phồng má nằm gục xuống bàn, ánh mắt không khỏi rơi vào trên người hắn.

Nhìn một hồi, Tần Vũ Niết cảm thấy càng nhìn càng đói, từ lúc trở về đến giờ nàng vẫn chưa kịp ăn tối.

Vội vội vàng vàng nấu cơm cho Diêm Vương Gia, vậy mà hắn còn trêu tức nàng.

Trong lòng không khỏi dâng lên vài phần oán khí, "Ngài biết ta ra ngoài làm việc sao?"

Diêm Văn Cảnh gật đầu, "Ân."

Tần Vũ Niết chớp chớp mắt, hiếu kỳ hỏi: "Ngài không sợ ta gặp nguy hiểm, sẽ không có ai nấu cơm cho ngài sao?"

Diêm Văn Cảnh ánh mắt quét qua một vị trí nào đó trên người Tần Vũ Niết, nhạt giọng nói: "Sẽ không."

Tần Vũ Niết nghe vậy lập tức cảm thấy trong lòng ê ẩm, có loại cảm giác tự làm mình mất mặt, "A." Nàng mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.

Loading...