CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 164
Cập nhật lúc: 2024-11-09 14:14:37
Lượt xem: 1,047
Từ sau khi ông ta đi Phượng Thành trở về, Vương thị đối với ông ta liền hằn học, gây sự vài lần, trực tiếp về nhà mẹ đẻ.
Vương thị là chị em ruột với phu nhân của Hữu tướng, bà ta vừa về, không chỉ người Vương gia biết, mà Nguyên tướng cũng biết, e là hiện giờ đã truyền đến tai Hoàng hậu nương nương rồi.
Tất cả mọi người đều đang xem trò cười của ông ta, chờ xem ông ta sẽ xử lý như thế nào.
Bùi Nguyên Khâu không nói gì, bà tử lại nói: "Phu nhân nói, tam thẩm thẩm nhà Vương gia có một người họ hàng xa, vừa sinh ra một bé trai, cha của đứa bé đã mất, mẹ góa con côi sống không nổi, nếu Bùi đại nhân rảnh rỗi, bà ấy sẽ cho người bế đứa bé đến, để đại nhân xem qua..."
Ông ta và Vương thị thành thân nhiều năm, Vương thị không có con, cưới bà ta vốn là trèo cao, lại không thể nạp thiếp. Nhưng bên cạnh luôn không thể không có con nối dõi, lúc trẻ Vương thị còn nghĩ ra không ít cách, cố gắng hết sức, thấy hoàn toàn vô vọng, liền nảy ra ý định nhận con nuôi.
Ông ta có con trai ruột, cần gì phải nhận nuôi.
"Bảo phu nhân tự chăm sóc bản thân cho tốt." Bất chấp sắc mặt của bà tử như thế nào, Bùi Nguyên Khâu đẩy cửa phòng bước vào.
Cửa vừa đóng, sắc mặt Bùi Nguyên Khâu liền lộ ra vẻ mệt mỏi, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, tiểu đồng bên cạnh rót cho ông ta một chén trà: "Đại nhân không cần lo lắng, công tử không sao."
Đêm qua lục soát núi, Bùi Nguyên Khâu tự nhiên biết mấy người vẫn còn dưới chân núi.
Mạng của Tạ Tam tuy quan trọng, nhưng cũng không thể hy sinh đứa con trai duy nhất của mình.
Cầm chén trà lên, ngửa đầu uống cạn, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy bài vị đặt trên bàn trước mặt, đó là người vợ đầu tiên của ông ta.
Coi như là trong hoạ có phúc.
Năm đó ông ta rời khỏi Phượng Thành, trong nhà gần như không có gì để ăn, trước khi đi, ông ta nói lời tạm biệt với vợ mình: "Chờ ta kiếm tiền trở về."
Nhưng thiên hạ này người có bản lĩnh quá nhiều, ông ta bị chôn vùi trong đó, tay không quyền không thế, làm sao dễ dàng đứng vững.
Làm qua phu khuân vác, bán qua sức lao động, tiền tài kiếm được lại chẳng đáng là bao, sau đó vô tình được Vương thị để mắt tới, từ người hầu ngựa nhảy lên thành con rể Vương gia, ai mà không động lòng.
Đời người, đến c.h.ế.t cũng chỉ là nắm đất vàng, thứ duy nhất có thể để lại, chính là gia nghiệp truyền lại cho con cháu đời sau.
Vì vậy, ông ta ruồng bỏ vợ con, leo lên nhà giàu sang, một lòng muốn quang tông diệu tổ, những năm này cũng không phụ lòng mong mỏi, ngồi lên vị trí Đại Lý Tự khanh, tích lũy gia nghiệp cho Bùi gia.
Đáng tiếc, sự đời không như ý muốn, dưới gối không có con nối dõi, chỉ còn lại đứa con trai năm xưa bị mình bỏ rơi.
Cho dù nó không nhận mình, mình cũng không còn lựa chọn nào khác, phải tính toán cho nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-164.html.]
Cả thiên hạ đều biết, Hoàng thượng cũng chỉ có Thái tử là con trai duy nhất, mẫu thân là Hoàng hậu, giang sơn sau này chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn ta.
Không biết từ khi nào, cục diện lại âm thầm thay đổi, cho đến hôm nay, Tĩnh vương tiến cung, liền hoàn toàn lật đổ suy đoán trong lòng ông ta, ngược lại lại có dự định khác.
May mắn là không kéo con trai mình vào.
Nếu thật sự có một ngày, Hoàng đế thay đổi chủ ý, Thái tử thất sủng, Tĩnh vương lên ngôi, Bùi gia ông ta vẫn còn hy vọng.
Bản thân cũng không thể lơ là, chuyện tương lai ai cũng không thể đoán trước, ông ta không ngu ngốc như Tạ Đạo Viễn, thời khắc mấu chốt nhất kiêng kỵ nhất chính là không giữ được bình tĩnh.
Tạ tam công tử của Tạ gia nhất định phải trừ khử, "Chọn vài người đáng tin cậy, dẫn người xuống núi trước."
—
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bùi Khanh dùng d.a.o kề cổ cô nương suốt dọc đường, đi vào căn nhà tranh trên sườn núi đối diện.
Cửa nhà tranh bị đẩy ra, người nông dân trung niên bên trong quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi quỳ xuống đất liên tục cầu xin tha mạng: "Các vị đại hiệp tha mạng, các vị đại hiệp tha mạng..."
Mấy người lặn lội đến đây, chỉ muốn tìm một chỗ an toàn, không có ác ý, Mẫn Chương vào trong dò xét một vòng trở ra, gật đầu với Tạ Thiệu.
Tạ Thiệu tiến lên trước, đi đến trước mặt người đàn ông, thái độ khách khí: "Đi ngang qua đây, mượn chỗ nghỉ chân một lát, mong đại thúc giúp đỡ, dọn ra vài gian phòng, lại chuẩn bị chút đồ ăn, tiền bạc ta sẽ trả đầy đủ."
Lưỡi d.a.o sáng loáng kề sát cổ, ông ta sao có thể không đồng ý, người nông dân run rẩy nói: "Nếu các vị đại hiệp không chê, xin mời vào trong."
Bùi Khanh lúc này mới buông d.a.o ra.
Cô nương được tự do, vội vàng đứng sang một bên, vẻ sợ hãi trên mặt vẫn chưa tan biến.
Xung quanh chỉ có một mình nhà nông này, Bùi Khanh cũng sớm đoán được cô nương chỉ là người dân thường, sức lực lại khá lớn, vết thương trên cánh tay không hề nông.
Mời mọi người vào trong nhà, người nông dân đứng ở ngoài cửa, cung kính nói: "Các vị đại hiệp ngồi nghỉ trước, trên bếp có trà, giải khát trước, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho các vị..."
Tuy là nhà tranh, nhưng không thể không đề phòng, Bùi Khanh đi cuối cùng, quay người bước ra ngoài.
Đi được vài bước, người nông dân đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm cô nương vẫn còn đứng ngây người ở đó, quát lớn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, câm rồi hay sao, còn không mau đi dọn dẹp phòng cho các vị đại hiệp."