Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con Gái Nhà Nông - Chương 157: Khuyên giải!

Cập nhật lúc: 2024-11-26 15:58:19
Lượt xem: 0

Trên đường là lúa nước xanh mượt, nhìn tới khiến cho trong lòng người ta thoải mái, trong khoảng thời gian này Vương Phúc Nhi cũng rất ít đi ra ngoài, cho nên thấy cảnh sắc này cũng hiểu được đặc biệt xinh đẹp. Tống Trường Khanh cũng dán tới nhìn, nói: "Chờ về nhà rồi, chúng ta đi ra ngoài đi dạo." Biết nàng hiện tại ở nhà ngốc cũng không thói quen, Tống Trường Khanh nói.

"Được, nương cũng nói để cho ta đi ra ngoài dạo nhiều thêm một chút, chỉ là nãi nãi bên kia chàng phải đi nói." Vương Phúc Nhi nói.

Tống nãi nãi cái khác thì tốt rồi, chỉ là cảm thấy phận làm nhi tức phụ, phải tiết hạnh, nếu không có việc gì, tốt nhất là cũng ngốc ở nhà, luôn đi ra ngoài thì giống cái gì?

Cho nên Vương Phúc Nhi mới để cho Tống Trường Khanh đi nói, mặc kệ ra sao, nãi nãi vẫn là rất thương yêu tiểu tử Trường Khanh này, hắn nói chuyện, so với mình và bà bà nói chuyện đều có tác dụng hơn.

"Cái này không thành vấn đề, bao ở trên người ta." Tống Trường Khanh vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Vương Tiểu Bảo vội nói: "Ta cũng muốn đi cùng."

"Đệ đi theo làm gì? Đi qua một bên đi!" Tống Trường Khanh căm tức trong lòng.

"Tam tỷ, tỷ phu bắt nạt đệ!" Vương Tiểu Bảo cáo trạng.

Vương Phúc Nhi nói: "Trường Khanh, để cho Tiểu Bảo đi theo, mỗi ngày hắn đọc sách cũng sắp đọc đến choáng váng, đi ra ngoài cũng thay đổi đầu óc."

"Tỷ, đệ không có đọc đến ngốc." Vương Tiểu Bảo không vui lòng.

Tống Trường Khanh cũng cười: "Vậy được rồi, nhưng mà, chúng ta đi là ruộng thuốc trong nhà, đến lúc đó, đệ đừng kêu buồn tẻ là được."

Tống gia mở hiệu thuốc, đương nhiên cũng tự mình trồng một mảnh dược điền thật lớn, có vài thứ vẫn trồng ở trên núi, dù sao thật nhiều dược liệu thích hợp thức ăn hoàn cảnh trên núi. Vương Phúc Nhi cũng nghe nói qua, nhưng mà không có đi qua, cái này trái lại có thể kiến thức, sinh ra là một nông gia nữ, đối với vật trong ruộng đất chính là có một loại yêu thích trời sinh. Nếu như có thể, mình thật sự muốn khai một mảnh đất để trồng trồng rau ở nhà, chỉ là chỉ sợ nãi nãi không hài lòng.

"Tam tỷ, dưa chuột trong viện chúng ta bắt đầu nở hoa rồi, chờ dưa chuột kết quả, đệ đưa cho tỷ một rổ." Vương Tiểu Bảo nói: "Hiện tại mỗi ngày đệ có rảnh, là đi tưới nước cho đất trồng rau, tỷ, đệ không có đi Vương gia."

"Ừ, Tiểu Bảo làm tốt, nhưng mà, đầu tiên phải đọc sách xong mới tới cái khác, đệ nhìn xem biểu ca Khương Lỗi của đệ hiện tại không phải là có tiền đồ sao? Còn có biểu ca Minh Vũ nữa, hiện tại người ta là cử nhân, chờ khảo trúng tiến sĩ là có thể làm quan rồi."

"Tỷ, tỷ yên tâm, đệ khẳng định sẽ đọc sách thật tốt, nhưng mà, nếu đệ thi mãi cũng không đậu, tỷ cũng không trách đệ chứ."

"Chỉ cần hết sức là được, làm sao tỷ trách đệ?"

Tống Trường Khanh như có chút suy nghĩ. Đợi đến trong nhà a di thì khách nhân đều đến không ít, cũng có thật nhiều người không biết, nghe nói đều là bạn làm ăn của Khương di phu. Chẳng qua hiện tại con trai Khương di phu có tiền đồ, Khương di phu cũng thối lui đến phía sau màn, quản sinh ý cực nhỏ, ngược lại mua không ít ruộng đất, là địa chủ danh xứng với thực. Nhìn xem, lại béo lên, a di luôn nói, nếu di phu lại tiếp tục béo như thế thì không thể được, mỗi ngày không ngừng lải nhải, chỉ là lải nhải cũng không ngăn cản được xu thế di phu béo phì. Nhưng mà người khác lại cảm thấy Khương di phu như vậy là một loại phúc hậu, rất tốt. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

"Phúc nhi và Trường Khanh tới rồi? Hả? Thân gia cũng tới đây sao?" A di nhìn thấy Lí thị thì rất là giật mình, nhưng mà sau đó chính là cao hứng, vội vàng tự mình mời đón người đi vào bên trong, để cho nha đầu châm trà, Lí thị nói: "Muội tử thật sự là có phúc khí, có đứa nhỏ giỏi như vậy."

A di cười không ngừng được: "Thân gia tỷ tỷ cũng giống vậy mà, đứa nhỏ Trường Khanh này muội thấy hắn đã giỏi từ ngày bé, đối nhân xử thế cũng có lễ, bây giờ còn có một thân y thuật giỏi. Phúc nhi nhà chúng ta là đứa có phúc khí, có trượng phu tốt, bây giờ còn có bà bà tốt như tỷ, nếu nha đầu Phúc nhi kia có chỗ nào làm không đúng, ngài tha thứ nhiều một ít, coi như nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện."

A di chính là nói chuyện cho Phúc nhi, Lí thị cười nói: "Đứa nhỏ Phúc nhi này ta cũng nhìn từ nhỏ đến lớn, giống như khuê nữ của ta vậy. Hiện tại chúng ta là người nhà, tự nhiên là ta thương nàng, thân gia muội tử cứ yên tâm đi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tỷ nhà của muội ít nói, muội không thiếu được muốn nhiều lời vài câu."

"Đây là muội đau lòng Phúc nhi chúng ta, ta đều đã biết, hiện tại thân gia muội tử đang bận rộn, cũng không cần cố ý tiếp đón ta, ta và thân gia với nhau, cũng không có vấn đề gì. Phúc nhi, con cũng đi trò chuyện với mấy tỷ tỷ của con đi, ta ở đây không cần gì."

"Đa tạ nương, vậy con đi đây." Tống Trường Khanh bị Khương Điền và Khương Lỗi kéo tới nơi khác, Vương Phúc Nhi quen thuộc tìm được phòng ở nhị tỷ, thấy đại tỷ và tiểu cữu mẫu cũng ở đây, nên đã nói: "Mọi người ở gần nhau chính là thuận tiện."

Tiểu cữu mẫu Hà Hoa cười nói: "Phúc nhi, đã lập gia đình chính là không giống nha, ta thấy mẫu mực hơn những năm qua không ít."

Vương Hoa Nhi nở nụ cười: "Chính là tóc này biến thành đi, hiện tại con thấy nàng làm kiểu tóc này cũng cảm thấy nhìn xem không được tự nhiên, vẫn là tóc cũ trước kia đẹp hơn một ít."

"Nói bậy, lập gia đình rồi, làm sao tóc còn có thể tản ra giống cô nương được? Ta thấy Phúc nhi cái dạng này xinh đẹp hơn trước kia, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn, xem ra, sống rất tốt ở phu gia." Vương Hà Hoa cười nói.

Vương Hoa Nhi nói: "Tiểu cữu mẫu lời này người nói có nghĩa khác nha, chẳng lẽ nàng ở nhà mẹ đẻ thì sống không tốt sao? Cha nương của con nghe xong sẽ thương tâm đó."

Vương Cúc Nhi vội nói: "Cữu mẫu, người đừng nghe Hoa nhi nói lung tung, nàng cứ như vậy. Nói bừa gì đâu?"

Vương Hà Hoa ngược lại không thèm để ý: "Chúng ta là phụ nữ với nhau, có lời gì mà không thể nói? Phúc nhi, bà bà của con cũng tới đây sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./con-gai-nha-nong/chuong-157-khuyen-giai.html.]

"Dạ, đang ở phía trước cùng với nương."

"Có thể thấy được bà bà của con thương con, đây là giữ mặt mũi cho con, vậy tổ bà bà của con đối với con thế nào?"

Vương Hoa Nhi cũng lo lắng chuyện này, đều đang dựng thẳng lỗ tai nghe.

Vương Phúc Nhi nói cho mọi người chuyện trước đó đã nói với Thích thị, đương nhiên lão nhân gia thích nhóm nhi tức phụ ngốc ở nhà thì nàng sẽ không nói, có một số việc thật sự không thể lấy ra nói, bằng không sẽ thành oán giận.

Vương Hoa Nhi thì cười nói: "Muội quả nhiên là có chút phúc khí, tỷ còn sợ tổ bà bà của muội bởi vì vị cô cô kia mà không muốn thấy muội, xem ra là chúng ta bận tâm nhiều."

Vương Phúc Nhi vội nói: "Lo lắng cho chúng ta? Mọi người là là tỷ và cữu mẫu của muội, mới có thể quan tâm muội, muội biết tốt xấu mà."

"Nhìn xem, lão Tam nhà chúng ta chính là có thể nói, khó trách mọi người đều thích muội, ta đây sẽ không nói nữa." Vương Hoa Nhi tự hạ mình.

"Cữu mẫu, đại tỷ, hai người xem, nhị tỷ còn nói như vậy, chúng ta đều nghe thấy kỳ cục, a di chúng ta thương tỷ bao nhiêu hả, nhìn chút tâm tư đều là tốt nhất đi. Lúc này, còn không cho tỷ đi ra ngoài xã giao, không phải sợ tỷ có cái gì sơ xuất sao? Tỷ phu của muội sợ tỷ bị va chạm, còn chưa đủ à."

Vương Hà Hoa và Vương Cúc Nhi đều nở nụ cười, Vương Phúc Nhi lại hỏi: "Cữu mẫu, ngoại công và mỗ mỗ của con có đến không?"

Vương Hà Hoa nói: "Ngoại công và mỗ mỗ con nói, hôm nay khách nhân nhất định nhiều, bọn họ tới đây, khẳng định sẽ thêm phiền toái cho a di con, còn không bằng sau này mới đến. Cữu cữu con cảm thấy cũng là như thế, nhị lão bọn họ vốn không có đến."

"Cũng đã lâu con không có nhìn thấy bọn họ!" Vương Phúc Nhi có chút tiếc nuối.

"Vậy ở đây lâu thêm vài ngày." Vương Hoa Nhi vội nói.

Vương Cúc Nhi và Vương Hà Hoa vội nói: "Bà bà của nàng cũng đi theo cùng, muội cũng đừng làm quyết định loạn thay nàng, đã làm con dâu người ta, làm sao còn có thể giống như trước đây muốn làm gì thì làm chứ? Hết thảy đều phải nghe bà bà trước hết."

Vương Phúc Nhi cười nói: "Nếu như muội nói, bà bà của muội nhất định sẽ đáp ứng, chỉ là như vậy rốt cuộc có chút không tốt. Đến lúc đó muội có thời gian, nhất định qua đây gặp ngoại công và mỗ mỗ, muội còn làm quần áo cho nhị lão đây, lần sau cùng mang qua đây." Diendanlequydon~ChieuNinh

"Khó trách cha nương thích Phúc nhi nhất." Vương Hà Hoa cười nói: "Hiếu tâm này cũng không phải là nói suông."

Vương Hoa Nhi và Vương Cúc Nhi đều không thèm để ý, dù sao bọn họ cũng sẽ không thật sự ăn dấm chua của Vương Phúc Nhi, hiện tại hai tỷ muội ở trên huyện, cách gần, lui tới cũng thuận tiện, chỉ là tiểu muội muội này, còn ở trấn trên, số lần gặp mặt sẽ ít đi.

Vương Hoa Nhi hỏi Vương Phúc Nhi một ít tình huống ở Tống gia, biết cuộc sống trôi qua thật sự không tệ, cũng không có tiếp tục dây dưa. Vương Cúc Nhi lại dặn dò thật nhiều thứ, chỉ sợ muội tử tuổi còn nhỏ, lúc này làm nhi tức phụ của người ta cũng không giống như làm cô nương, bọn họ là tỷ tỷ sớm xuất giá cũng phải nói chút tâm đắc cho nàng.

Vương Hoa Nhi cười nói: "Đại tỷ, Phúc nhi khẳng định rất thông minh, nàng còn cần tỷ dạy sao?"

"Muội đó, được bà bà cưng chiều, không có phiền não gì, phía trên Phúc nhi thì có hai tầng bà bà đấy."

"Đại tỷ còn không có bà bà đâu."

"Mấy năm nay ta cũng tiếp xúc với nhóm láng giềng, chuyện giữa bà tức tỷ cũng đều hiểu biết một ít, nói với Phúc nhi, chỗ hữu dụng cho nàng."

Vương Phúc Nhi đứng ở giữa hai tỷ tỷ, một cái cánh tay kéo một người, nói: "Biết các tỷ là vì tốt cho muội, muội nhất định sẽ sống thật tốt, không để mình chịu thiệt thòi, được không?"

Có tiểu nha hoàn tiến vào, muốn nói chuyện với Vương Hoa Nhi, chỉ là muốn nói lại thôi, Vương Hoa Nhi mất hứng nói: "Ở đây cũng không có người ngoài, có gì không thể nói?"

Nha đầu kia vội nói: "Ngọc Lan cô nương cũng tới đây."

Vương Hà Hoa và Vương Hoa Nhi đều mất hứng, Vương Hà Hoa vội nói: "Con cũng không thể tức giận, nàng ta chẳng qua là tới đây chúc mừng."

Vương Cúc Nhi cũng nói: "Lúc này trong bụng muội còn có một người nữa, cũng không thể tức giận, nàng ta tới đây thì tới, cũng không có gì."

"Rốt cuộc là chuyện gì hả? Nhị tỷ, bọn họ nói rất đúng, tỷ không thể tức giận." Để cho nha đầu kia đi xuống, Vương Phúc Nhi mới biết được một chút đại khái, Ngọc Lan cô nương kia không phải là cái cô nương trước đây muốn làm mai cho Khương Điền sao? Là khuê nữ của đồng nghiệp tiểu cữu cữu? Chính là cái người a di không có đồng ý kia?

"Tưởng rằng ta không biết ý tứ cả nhà bọn họ hả, đến bây giờ còn không có gả khuê nữ ra ngoài, không phải là còn muốn gả tới đây sao? Thật sự là đủ không biết xấu hổ." Vương Hoa Nhi nói.

Vương Hà Hoa khuyên nhủ: "Cho dù bọn họ nghĩ như vậy, công công bà bà của con cũng sẽ không đáp ứng, Khương Điền căn bản là cũng không có cái ý tứ kia, con nói con tức giận cái gì? Chọc tức chính mình, thì con tốt rồi sao? Nàng ta lấy hay không lấy chồng không có liên quan gì tới chúng ta, nàng ta thành gái lỡ thì vậy cũng là chuyện của chính nàng ta. Tính tình này của con đừng nên kích động như vậy!"

Vương Cúc Nhi cũng khuyên nhủ: "Tiểu cữu mẫu nói đúng, muội tức giận còn không phải chính mình khó chịu sao, trong bụng muội còn có một đứa đấy."

Loading...