Con gái tôi là quỷ linh nhi - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-05-04 02:20:53
Lượt xem: 46
Tạ Trung Hoan dụ Sud đi để lại cô trong căn nhà trống, Tĩnh Điềm cởi dây trói đã được Trung Hoan nới lỏng ra từ trước. Cửa bị khóa từ bên ngoài, cô mò mẫn trong căn nhà thì thấy có một đoạn gỗ mục bị nứt.
Tĩnh Điềm đạp mạnh vào đó, có đường rồi. Tuy hơi nhỏ nhưng với vóc dáng nhỏ bé của cô thì vẫn có thể chui qua và chạy trốn theo hướng dẫn của anh. Trên những thân cây dọc đường có vài kí hiệu rất nhỏ, nếu không phải cô bị hụt chân vô tình sờ vào thân cây thì cũng không thể nào phát hiện ra nó.
Không biết đã chạy được bao lâu, Tĩnh Điềm dừng lại thở hổn hển, cô cứ có cảm giác mình vẫn đang quay về vị trí cũ, xung quanh là núi rừng bao quanh chạy mãi vẫn không tìm được lối thoát. Cô xé một mảng vải ở gấu váy buộc vào một cành cây bên cạnh mình, lại bẻ một nhành cây để chống đi bởi vì lúc leo qua khung gỗ đã cứa một đường vào chân cô, lại thêm chạy đường dài nên cô cũng không dám chắc mình có thể thoát khỏi đây trước khi trời tối không.
Là mảnh vải cô buộc lên, cô lại về chỗ cũ rồi. Tĩnh Điềm vứt cây gậy qua một bên, tức tối đ.ấ.m mạnh vào cái cây trước mặt, sớm muộn cô cũng điên mất thôi.
Quá mệt mỏi, Tĩnh Điềm ngồi dưới gốc cây nghiên cứu lại đường đi và bình tĩnh lại. Nếu để ý kĩ, bên trên những tán cây đều có một sợi dây cước màu vàng xen kẻ đỏ, Tĩnh Điềm phát giác có gì đó không ổn. Ở Việt Nam, các khu vừng đều có kiểm lâm đi tuần thường xuyên, đặc biệt là trong khu rừng có vô số cây cổ thụ quý hiếm như vậy, nhìn cây trầm hương bên cạnh cô đây là biết. Nó to đến mức cả hai tay cô chỉ ôm được nửa vòng thân cây của nó, không lý nào 3-4 ngày trôi qua rồi mà lại không có ai đi qua. Dù cho đây là rừng hoang thì cũng không đến nỗi một con thú hoang cũng không có. Cô đi tìm nhánh cây lúc nãy, dùng kỹ năng leo cây của mình leo lên nửa thân cây rồi chìa nhánh cây gạt rớt sợi dây trên tán lá, người cô lúc này chẳng có chỗ nào giống người. Toàn thân lấm lem bùn đất đầy vết trầy xước nhưng việc tìm được lối ra làm cô hào hứng mà cười lớn mấy tiếng như một đứa trẻ. Cuối cùng cũng có thể ra khỏi chỗ quái quỷ này rồi.
Tĩnh Điềm nhặt nhánh cây dưới chân đứng dậy đi tiếp thì bỗng một bóng người lao đến bịt miệng kề d.a.o vào cổ cô. Tĩnh Điềm đứng cứng đơ như trời trồng, chỉ cần cô nhích một milimet nào thì rất có khả năng đến cái mạng này cũng khó mà giữ được. Vì quá sợ hãi nên nước mắt sinh lý lại trào ra, cô dùng vốn tiếng anh ít ỏi của mình để xin hắn ta tha mạng dù cô không biết hắn có hiểu không nhưng trên tình thế ngàn cân treo sợi tóc này thì cũng không còn cách nào khác. Cô bỏ công sức nhiều như vậy, sao có thể chấp nhận bỏ mạng ở đây?
Tĩnh Điềm xin tha thảm thiết nhưng tên kia vẫn không có dấu hiệu sẽ thả cô đi.
Một tiếng huýt gió vang cả rừng, mũi d.a.o không mắt trên tay gã kia đ.â.m thẳng vào bụng cô, bùa chú được khắc trên lưỡi d.a.o sáng lên rồi lại về trạng thái cũ. Tĩnh Điềm đứng bất động, mắt trợn tròng lên, cô cảm nhận được m.á.u từ bụng mình đang túa ra như thác thấm vào lớp quần áo của cô mang theo hơi lạnh của gió thổi vào. Gã kia thấy cô bất động thì rút d.a.o ra chạy đi mất, Tĩnh Điềm ngã khuỵu tại chỗ, m.á.u vẫn đang trào ra ướt hết những ngọn cỏ xung quanh. Chẳng lẽ phải bỏ mạng tại đây rồi sao?
Cô vẫn chưa báo hiếu được cho ba mẹ, Hà Ảnh hẳn sẽ rất lo lắng cho cô.
Trung Hoan đã liều mình giúp cô chạy thoát, chẳng lẽ anh lại tốn công vô ích sao?
Không được.
Cô không cho phép mình bỏ cuộc như vậy, nhưng mà…
Cô mệt quá rồi, cảm nhận được sinh mệnh ngày càng trôi đi, sắc mặt cô tái nhợt. Phải làm sao đây?
Tĩnh Điềm vì mất m.á.u quá nhiều nên đã bị bất tỉnh, cô không còn nhớ gì nữa.
Ở phía bên kia, Hà Ảnh và Hoàng Nam đang chèo ghe đến nhà ông Sam.
Đến cuối dòng sông, một ngôi nhà gỗ hiện ra trước mắt với khung cảnh giản dị cùng ngọn cây nước làm tăng vẻ mộc mạc ở nơi này nhưng lại khiến cả hai cùng nhăn mày khó chịu vì âm khí nơi này quá nặng.
“Có ai ở nhà không?”
“Tôi đến tìm ông Sam.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./con-gai-toi-la-quy-linh-nhi/chuong-25.html.]
Nhưng dù cô có kêu đến khàn cả cổ thì bên trong nhà cũng không có ai trả lời.
Hoàng Nam bảo cô ở yên bên ngoài để anh vào trong xem thử, người làng này nói vì ông Sam từng bạo bệnh nên bị liệt dây thần kinh ở hai chi chân, ở đây muốn di chuyển thì rất bất tiện nên ông chỉ ở nhà.
Vậy nên có thể loại trừ được khả năng ông đi ra ngoài.
Cánh cửa gỗ đã cũ bị kéo ra gây ra tiếng cót két kết hợp với âm khí dày đặc khiến nơi này trông như một căn nhà ma mà các tiểu thuyết gia thường lấy cảm hứng. Hoàng Nam vào trước, theo sau anh là Hà Ảnh, cả hai rốn rén bước vào, sàn nhà được làm bằng ván gỗ nên sẽ phát ra tiếng động khi đi vào nhưng người trong nhà tuyệt nhiên không ai lên tiếng.
Anh và cô nhìn nhau gật đầu ngầm hiểu chia nhau ra đi kiếm xung quanh căn nhà. Nói căn nhà lớn cũng không đúng nhưng cũng chẳng nhỏ chia ra làm ba gian, cửa cô đi vào là phòng khách, có đầy đủ tivi, bàn ghế tiếp khách không khác gì ngôi nhà bình thường.
Anh đi lên tầng gác lửng thì đứng hình c.h.ế.t lặng: “Ảnh Nam, gọi cấp cứu, mau lên.”
Hà Ảnh nghe anh hét lên thì cũng bấm số 1669 rồi chạy lên lầu xem chuyện gì, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô cũng hoảng hốt không kém.
Đầu dây bên kia báo sẽ có đưa xe đến đó nhưng sẽ mất khoảng nửa tiếng, hoàn toàn không kịp. Cô bình tĩnh lại, nhớ đến dì Pee, cô nhấn số gọi kể lại đại khái tình hình ở đây cho bà nghe, bà Pee nói năm phút nữa là đưa thầy lang trong làng đến trước. Hoàng Nam lấy áo mình chặn lại vết thương đang chảy m.á.u của ông Sam, vết thương vẫn còn rất mới nhưng đường đến nhà ông Sam chỉ có một đường duy nhất, trên đường đến đây cô và anh không hề phát hiện bất kì ai khả nghi.
Năm phút sau, thầy lang đã đến cầm m.á.u cho ông Sam, tạm thời giữ lại được cái mạng cho ông, Hoàng Nam chịu trách nhiệm khiên ông vào phòng ngủ.
“Ảnh Nam, e là chuyện này không đơn giản như chúng ta nghĩ.”
“Lúc anh lên là đã bị đ.â.m rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Nhớ lại khung cảnh lúc nãy làm anh có chút đau đầu, anh không tin tâm linh có thể làm đến mức này. Khi anh vừa lên thì thấy một ông lão ngồi trên xe lăn đột nhiên đứng lên rồi ngã phịch xuống sàn nhà, m.á.u từ vết thương ở lưng ông túa ra thấm ướt cái áo vàng ông đang mang. Anh gọi Hà Ảnh lên rồi chạy đến cởi áo chặn m.á.u từ miệng vết thương chảy ra, vẫn còn thở.
Hà Ảnh nghe xong câu chuyện thì cảm xúc bỗng trầm lặng lại, cô lấy điện thoại gửi mail về công ty nói mình sẽ ở lại Thái vài ngày rồi gửi tài liệu cô thu thập được về cho công ty.
Chỉ mới ba ngày mà đã xảy ra biết bao chuyện làm cô cảm thấy rất mệt mỏi, xe cứu thương đến nơi đưa ông Sam và hai người về bệnh viện thành phố vì vết thương khá sâu, bệnh viện ở đây cũng chỉ xử lý sơ qua. Cô và anh cảm ơn thầy lang và dì Pee rồi lên xe đi theo xe cứu thương chuyển viện cho ông Sam.
Ông Sam là chìa khóa quan trọng để cô có giải được hết mọi chuyện này. Theo như cô tìm hiểu được, đứa bé còn lại chắc chắn là không phải quỷ linh nhi bình thường, nó không được luyện từ các bào thai sảy hay phá mà tàn độc hơn, nó được đẻ ra, có hình hài, có ý thức rồi bị g.i.ế.c để luyện thành quỷ linh nhi. Thủ thuật tàn độc cao siêu này không phải ai làm cũng được, đứa bé bị khâu mắt kia chỉ cô đến đây hẵng cũng đang chỉ đầu mối cho cô. Chỉ là, cô không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Có thể nói, ông Sam hoặc con ông ấy chính là người luyện ra nó. Hiện tại ông Sam vẫn còn đang hôn mê nên chỉ có cách đợi ông tỉnh lại rồi tính tiếp, cả hai lại về khách sạn nghỉ ngơi, đêm thứ ba không hề xảy ra chuyện gì nữa, cô và anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Epiphyllum