Con gái tôi là quỷ linh nhi - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-05-25 23:20:51
Lượt xem: 37
Bốn tiếng trước,
Hà Ảnh và Tĩnh Điềm hẹn nhau mua đồ để mai đến viếng Tạ Trung Hoan, có vẻ như dù thời gian có trôi qua bao lâu thì Tĩnh Điềm vẫn không thể quên được người con trai ấy. Anh ta là mối tình đầu, là người yêu, là ân nhân mà đời này cô không thể quên được. Tĩnh Điềm vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc anh ôm lấy cô nói rằng anh sẽ dụ Sud đi để cô bỏ trốn để rồi anh phải trả một cái giá bằng chính mạng sống của mình. Nhìn di vật duy nhất là sợi dây chuyền anh để lại cho cô mà hai hàng nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống.
Hà Ảnh không nói gì, cô chỉ lặng lẽ đưa khăn giấy cho Tĩnh Điềm như một lời an ủi.
Khi còn sống Trung Hoan rất thích hoa hướng dương, thật ra cũng không hẳn, chỉ là vì yêu Tĩnh Điềm nên anh cũng thích hướng dương.
Đêm nay Tĩnh Điềm bỗng dưng lại rủ Hà Ảnh đi nhậu một bữa, trong cơn say, cô nhớ lại những ký ức của hai người, nhớ lại những cái nắm tay, cái ôm ấy rồi cô bật khóc như một đứa trẻ: “Ảnh Nam, anh ấy không yêu mình.”
“Rõ ràng sẽ nói cưới mình, bây giờ lại để mình một mình.”
“Được rồi, đừng uống nữa, mình đưa cậu về.”
Hà Ảnh nhìn chàng trai ngồi bên cạnh Tĩnh Điềm, ánh mắt cử chỉ xoa đầu cô nàng dịu dàng như đang vuốt ve một báu vật của đời mình làm Hà Ảnh chỉ biết thở dài. Không yêu cũng được, chia tay cũng được, chỉ mong đừng âm dương cách biệt như vậy.
Khi cô đỡ Tĩnh Điềm lên xe, chàng trai kia dùng khẩu hình miệng để nói với cô rằng:
“Bảo trọng.”
Hà Ảnh không hiểu anh muốn nói gì nhưng sớm thôi, cô sẽ biết đó thật ra là một lời cảnh báo.
Bây giờ chỉ mới 8h tối, thế mà trên đường lại rất ít người qua lại, thật kỳ lạ. Trên xe cô có vật trừ tà nên những linh hồn yếu ớt như Tạ Trung Hoan sẽ không lên xe được nhưng nhìn nét mặt căng thẳng của anh ta ở ngoài, cô biết có lẽ sắp xảy ra chuyện rồi.
Càng đi con đường càng trở nên u tối, không một bóng người, dường như kéo dài mãi không có điểm dừng. Hai bên đường là những hàng cây rậm rạp tạo nên những cái bóng dài lê thê dưới ánh đèn đường loe lét. Gió lạnh rít vào cửa sổ ô tô mang theo tiếng rì rào của lá cây như những tiếng thì thầm rợn người.
Hà Ảnh đạp mạnh chân ga cảm nhận rõ từng nhịp đập lo sợ trong lòng. Tiếng động cơ vang lên đều đều trong không gian tĩnh mịch, bây giờ cô chỉ muốn về nhà thật nhanh, cô vừa đi vừa niệm kinh địa tạng để mau chóng thoát khỏi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./con-gai-toi-la-quy-linh-nhi/chuong-40.html.]
Đằng sau lưng, Tĩnh Điềm đang lẩm bẩm những câu vô nghĩa, dường như bị lạc vào cơn mộng mị đáng sợ. Càng đi sâu vào con đường, Hà Ảnh càng cảm thấy không gian xung quanh trở nên nặng nề hơn, như thể có một thế lực vô hình đang rình rập như đang chờ đợi con mồi.
Một thân ảnh màu đen từ bụi cây phi thẳng vào đầu xe của cô. Theo quán tính, Hà Ảnh đạp thắng làm chiếc xe phanh lại khiến Tĩnh Điềm đầu đập làm ghế đằng trước nhưng cậu ta lại giống như bị đánh thuốc mê, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trước đầu xe là một con mèo có bộ lông đen tuyền, nó nhìn cô, đôi mắt nó híp lại như một sợi chỉ gào lên liên hồi. Cô nhìn trên cổ nó, là vòng cổ của Sunny.
Epiphyllum
Nhưng tại sao nó lại ở đây?
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Nam để kiểm tra nhưng điện thoại lúc này đã báo ngoài vùng phụ sóng.
Tại sao lại không có tín hiệu?
Cô bật camera trong nhà, không có Sunny. Vậy con mèo mang vòng cổ xanh ở ngoài chính là Sunny của cô. Nếu thật sự nó là mèo linh như cô suy đoán thì chắc chắn ở đây có một thứ không sạch sẽ, thậm chí còn cực kì tà ác. Thời điểm trước khi xảy ra chuyện, Hà Ảnh đã đưa Sunny về nhà mẹ vì nó có vẻ thích ở đó hơn, gần đây nó liên tục quấn cô đòi về nhà nên Hà Ảnh cũng chỉ vừa đón nó về mấy hôm trước, cũng chẳng biết nó đến đây bằng cách nào.
Hà Ảnh mở cửa sổ xuống: “Sunny, vào đây.”
Sunny quay lại nhìn cô rồi lắc lắc cái đuôi đi một vòng xung quanh xe, lúc nó đến thì Tạ Trung Hoan cũng không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
Kiểm tra hết một lượt, nó nhảy lên ô cửa sổ Hà Ảnh đã mở sẵn, chễm chệ ngồi ở ghế phụ lái nhưng nó không lười biếng nằm ngủ như mọi khi mà con mắt láo liêng nhìn xung quanh để chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì xảy ra với Hà Ảnh. Sunny thấy cô đạp ga đi tiếp thì nhảy ra phía sau đáp thẳng lên người Tĩnh Điềm meo meo hai tiếng.
Hà Ảnh nhìn gương chiếu hậu thấy Tĩnh Điềm lúc nãy còn ngủ say như c.h.ế.t thì bây giờ đã tỉnh dậy nhìn cô tỉnh táo hỏi: “Còn chưa về nhà sao?”
Một đôi mắt đang núp trên ngọn cây nhìn chiếc xe dần thoát ra khỏi ảo cảnh mà nhếch miệng cười. Có được sự bảo vệ của linh miêu, xem ra cô gái này thật sự không tồi nhưng dù có là linh miêu thì cũng không thoát được. Hắn ta niệm một câu tà chú kết hợp với Phet Sủn để tăng thêm một tầng ảo giác khác.
Phet Sủn khác với những loài kuman còn lại ở chỗ, nó được sư phụ của hắn - người đã bị hắn g.i.ế.c - luyện bằng phương pháp nguyên thủy. Bào thai của Phet Sủn được 18 tuần tuổi, sau khi đứa bé c.h.ế.t đã bị gia đình vứt đi không thương tiếc nên đ.â.m ra lòng oán hận rất sâu, ông ta lấy nó về sấy khô trên lửa, làm lễ gọi hồn 3 ngày 3 đêm và cho nó uống m.á.u liên tục. Chính vì vậy, vật chứa của Phet Sủn chính là xác của chính nó, và nó chính là tà ma có xác có hồn, khác hẳn những con quỷ linh nhi khác được chứa trong những con búp bê.
Chỉ cần là người bị nó ám sẽ bắt đầu sinh ra những ảo giác, dần dần thần trí sẽ không ổn định và dẫn điên khùng, nặng hơn thì tử vong. Thủ thuật luyện kumanthong kiểu này đã bị thất truyền từ lâu vì tính vô nhân đạo của nó, vậy nên có thể nói, không một loài linh vật hay kuman nào có thể mạnh bằng nó ở hiện tại.
Sud đã tốn không ít m.á.u người trong thời gian qua để Phet Sủn thừa nhận hắn là chủ nhân mới, mục đích của hắn không còn là tế Phet Kong nữa, bởi vì hắn đã có được Phet Sủn. Nhưng hắn không cam tâm nhìn đám ruồi bọ kia nhởn nhơ ở ngoài, hắn phải lấy m.á.u và linh hồn của bọn chúng làm thức ăn cho Phet Sủn để nó cho hắn quyền năng.