Công Lược Cô Vợ Nhỏ - Hồi ức ấy (1)
Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:19:21
Lượt xem: 0
Đã có ai dạy bạn thế nào là yêu chưa?
Bạn có từng khi nào thì nghĩ rằng tình yêu có màu hồng, tình yêu đắm chìm trong sự dịu dàng của người con gái và sự ôn nhu của người con trai không?
Ừ, Lý Băng Nhiên cũng từng cho là như vậy đó.
Một thiếu nữ tuổi mới lớn chưa từng nếm qua mùi tình yêu thời học sinh mang nhiều mơ mộng đến với thời sinh viên...
Nghĩ lại cách đây năm năm, trong tim cô vẫn luôn có những cảm xúc khó nói. Cô đã từng yêu, từng chờ, từng hận, từng bất lực… Tất cả mọi cảm xúc liên quan đến tình yêu cô đều đã từng chút một trải qua.
Nếu nói là phải tìm ra được một ưu điểm từ những cuộc tình mà cô đã trải qua thì có lẽ phải kể đến rằng nó đã khiến cô từng bước trở thành một nguời con gái mạnh mẽ, độc lập, thậm chí còn có chút lạnh lùng, bất cần với hai chữ tình yêu.
Nếu có ai hỏi cô, có nên yêu thời sinh viên không? Câu trả lời của cô chắc chắn là có. Nhưng kết quả là kéo dài tình cảm đi đến cuối cùng hay kết thúc giữa chừng với sự đau khổ thì phải coi duyên phận và bản lĩnh của bạn rồi.
Dù vậy thì cứ yêu đi. Đừng sợ!
Nhớ lại thì, thời sinh viên của Lý Băng Nhiên cũng oanh liệt lắm.
Năm thứ nhất đại học, cô chân ướt chân ráo lên thành phố xa nhà học. Những ngày đầu rụt rè sợ hãi đủ thứ, nhưng sau đó kết thân được nhiều bạn bè rồi thì lại như ngựa đứt cương. Ngoài thời gian đi học, sẽ cùng bạn bè đi dạo chơi khắp nơi. Thậm chí còn ra bãi biển ngồi ngây ngốc một đêm chỉ để ngắm bình minh.
Với vóc dáng bé nhỏ, làn da trắng hồng, tính cách hoạt bát, khuôn mặt cũng tạm coi là dễ nhìn, cô rất nhanh có một mối tình đầu tiên ở thời sinh viên, và cũng là mối tình đầu trong cuộc đời cô.
Anh ấy rất cao, Lý Băng Nhiên chỉ đứng gần tới vai anh ấy. Anh ấy bằng tuổi cô, hai người vô tình gặp nhau ở một quán coffee, vô tình thêm wechat của nhau, rồi anh ấy theo đuổi cô. Một người mới bắt đầu nếm mùi vị tình yêu như Lý Băng Nhiên đương nhiên đợi không nổi mà chấp nhận rất dễ dàng.
Tuy bằng tuổi nhau, nhưng thay vì đi học đại học như cô, anh ấy là chủ một cửa tiệm bánh. Anh ấy biết nấu ăn, biết làm mọi thứ đúng mẫu kiểu đàn ông lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Cô cũng vì vậy mà mê anh như điếu đổ.
Nhưng rồi cô dần phát hiện, một sinh viên trường y như cô cùng với một người làm chủ một cửa tiệm thật sự không có quá nhiều thời gian để trau dồi tình cảm. Lý Băng Nhiên đi học cả ngày với đống lý thuyết nhàm chán, làm bạn với hóa chất ở phòng thí nghiệm đến mệt nhoài. Còn anh thì loay hoay với việc làm bánh và bán bánh, tuy có nhân viên nhưng với lượng khách đông nghịt thì cũng khó có thời gian rảnh rỗi.
Vì vậy mà thời gian ban đêm mỗi ngày bọn họ mới có thể nói chuyện được với nhau. Nhưng cũng không nhiều, cô phải ngủ sớm để sáng hôm sau dậy đi học, anh phải chuẩn bị nguyên liệu làm bánh để cho ngày buôn bán mới. Tình cảm kéo dài hơn sáu tháng rồi cũng nguội dần, tần suất anh ấy liên lạc cùng Lý Băng Nhiên ít dần ít dần, thậm chí có một khoảng thời gian dài anh ấy im lặng như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Lý Băng Nhiên nhịn một lần, hai lần… khóc thâu đêm một lần, hai lần… Khóc no rồi thì mặc kệ bài vở mà chạy đến trước mặt anh ấy chất vấn “Vì sao?”.
Anh ấy chỉ kiếm vài lý do thoái thác rồi dỗ cô, một cô nhóc mười tám tuổi mới trải sự đời đương nhiên vui vẻ mà hết giận dỗi, đồng ý làm lành. Cô còn dặn đi dặn lại: “Nếu anh bận, hãy nói với em một tiếng, anh đừng tự nhiên im lặng, đừng tự nhiên biến mất, em rất sợ, rất lo lắng anh xảy ra chuyện gì.” Thật ra cũng vì khi ấy cô có suy nghĩ là mình nên dịu dàng, hiểu lòng người, không nên gây chuyện làm loạn, một phần cũng là vì cô sợ đánh mất anh, đánh mất đoạn tình cảm này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cong-luoc-co-vo-nho/hoi-uc-ay-1.html.]
Nhưng sau đó không lâu Lý Băng Nhiên lại sụp đổ. Cô quay cuồng chạy nước rút với kì thi cuối kỳ. Thi cuối kỳ xong cô lại phải tham gia khóa huấn luyện quân sự khép kín một tháng. Thời gian rảnh rỗi gần như là không, vô kỳ quân sự điện thoại cũng không được sử dụng nhiều. Trong thời gian hai tháng vừa thi học kì vừa học quân sự, số lần cô nói chuyện với anh và cũng như số lần anh liên lạc với cô đếm trên đầu ngón tay, rồi từ từ lặng dần.
Nhiều lần nhìn điện thoại ngây ngốc đợi anh liên lạc nhưng không có, chủ động gọi điện lại không được, tự an ủi mình rằng chắc điện thoại mình bị hỏng rồi. Nhưng... những cuộc gọi hỏi thăm từ bố mẹ đến cũng đủ để thức tỉnh cô rằng, điện thoại cô không có vấn đề, mà vấn đề... hiển nhiên là từ anh ấy.
Kết thúc khóa quân sự với tâm trạng tụt dốc, lo lắng, ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi còn không bằng ánh lửa từ cây nến sắp tàn mà chạy đến cửa hàng của anh ấy.
Không đến thì không sao, đến rồi thì như một trận sấm rền đánh xuống đầu cô như muốn thức tỉnh Lý Băng Nhiên vậy. Anh không còn ở đây, nhân viên không còn, khách không còn, biển hiệu cũng không còn rồi, chỉ còn những người bên công ty môi giới đang dọn dẹp lại mặt bằng để giao lại cho người thuê kế tiếp.
Lý Băng Nhiên túm lấy một người xa lạ như túm một cọng rơm cứu mạng, giọng run run: “Anh ơi, cho em hỏi, người chủ cửa tiệm bánh trước đây đi đâu rồi, anh có biết gì không?”
Người đàn ông ấy dường như rất hoang mang khi thấy một cô gái với khuôn mặt tràn đầy nước mắt, trông đã nhỏ bé giờ lại càng thêm yếu đuối. Anh ta ngập ngừng trả lời: “Tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết anh ta đã trả lại mặt bằng cách đây một tháng rồi. Cũng chỉ nghe sếp nói hình như anh ta đã rời khỏi đây. Còn cụ thể là sao thì tôi cũng chịu.”
Lại thêm một chuỗi sấm rền vang bên tai. Lý Băng Nhiên mỉm cười yếu ớt nói tiếng cảm ơn rồi thất thểu quay lưng rời đi. Đúng như cô lo sợ, anh đi rồi... đi không một lời từ biệt... bốc hơi khỏi cuộc đời cô không có chút dấu vết.
Mối tình đầu của cô kết thúc rồi, phải không?
Cô khóc, cô cười, cảm xúc tâm tình hỗn loạn. Nhưng lại cố giấu những người xung quanh mà âm thầm chịu đựng vào mỗi buổi tối hiu quạnh.
Tối đến, khóc ướt gối. Tối đến, thu mình vào một góc giường.
Tổn thương đếm không hết...
-----
Đến ngày sinh nhật năm ấy, từ chối những lời rủ đi chơi của bạn cùng phòng và bạn thân, Lý Băng Nhiên một mình ôm vài chai bia ra bờ biển hóng gió. Cô ôm một chút hy vọng mà mở điện thoại. Điện thoại cũng không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn nào từ anh. Bởi vì tối hôm trước cô đã để lại một tin nhắn cho anh “Ngày mai là sinh nhật em, chúng ta gặp nhau nhé, bảy giờ tối ở chỗ cũ anh nha!”.
Nhìn lại giờ trên điện thoại, 21 giờ 30 phút, chưa bao giờ cô cầu mong thời gian đừng trôi nhanh như thế đến vậy. Trôi nhanh như thế... cô sợ anh đến không kịp mất. Nhưng sự thật chứng minh, một người vốn không có ý định xuất hiện thì dù có cho nhiều thời gian cỡ mấy thì cũng vậy thôi.
Lại ngồi ngây ngốc một mình đón gió biển, không biết từ khi nào đã dốc cạn hai chai bia. Mặt cũng đã nóng bừng vì hơi men, nước mắt cũng không còn kiềm chế được mà đứt quãng rớt xuống. Người khác đi qua cũng quay lại nhìn vài lần nhưng cũng nhanh chóng rời đi. Có lẽ họ cũng đoán ra tâm tình cô không tốt, đoán ra cô thất tình rồi.
Bỗng chuông điện thoại vang lên, Lý Băng Nhiên bừng tỉnh, đến cả tên của cuộc gọi cũng không thèm nhìn mà vội vàng bắt máy, cũng không đợi đối phương lên tiếng đã hỏi dồn dập: “Anh à? Anh đến rồi sao? Anh đang ở đâu?”
Đối phương im lặng một lúc rồi thở dài, một giọng nói bất lực vang lên: “Nhóc con, cậu đang ở đâu? Đừng khóc, mình đến rồi!".