Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-10-26 13:46:59
Lượt xem: 18

Với ngân sách 200 đồng, cuối cùng cô đã chi nhiều gấp 9 lần, khi bước ra khỏi quầy, cô chỉ cảm thấy đau răng dữ dội.

Có vẻ như trong lòng cô vẫn còn khó lòng buông bỏ người đó, vậy thì hãy để thời gian từ từ chữa lành vết thương đi.

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên quai túi, đột nhiên điện thoại trong tay vang lên, cô nhìn xuống thấy hiển thị "Trưởng phòng Lâm", không suy nghĩ gì nhiều, cô bấm nhận cuộc gọi:

"Alô, chú Lâm."

"Tiểu Mạc, ngày mai có thời gian không? Ở đây có một số thiết kế cần sửa đổi, có vài bức tường cần vẽ tranh thủ công, cháu xem ngày mai có thể đến không? Về giá cả, cháu yên tâm, chú Lâm nhất định sẽ không để cháu thiệt đâu."

Nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại, nhìn vào chiếc áo vừa mới mua trong tay, cô gật đầu như gà mổ thóc, thẳng thắn nói: "Chú Lâm, ngày mai cháu có thời gian ạ-----"

Vậy là, hai bên lại nói chuyện một lát, cuối cùng thống nhất được thời gian bắt đầu làm việc cụ thể vào ngày mai.

Kết thúc cuộc gọi, tâm trạng của Mạc Lan Hạc bỗng chốc trở nên phấn chấn trở lại.

Cuộc gọi này là về công việc làm thêm vào cuối tuần.

Ban đầu cô không muốn nhận thêm việc làm, vì vừa mới trả xong khoản vay sinh viên, cô muốn dành thời gian cuối tuần để bổ sung một chút kiến thức, dù chỉ là những kỹ năng khác cũng được.

Nhưng hôm nay chi tiêu tốn kém khiến cô cảm thấy đau răng, và cũng khiến cô thấy xót tiền, cô đang nghĩ cách để kiếm lại khoản tiền này thì không ngờ, công việc tự động đến với cô, làm sao cô có thể không vui được chứ!

Cô cầm túi sách đi ra khỏi trung tâm thương mại, gió nhẹ lạnh lẽo thổi vào mặt, khiến cô không khỏi rùng mình, bụng cũng kêu lên.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nhìn thấy quán bánh bao bên cạnh, cô liền mua một ổ bánh bao nhỏ.

Giờ đã hơn 9 giờ tối, mặc dù khu chung cư nơi cô thuê trông có vẻ an toàn, nhưng sự cố tối nay khiến cô vẫn có chút lo lắng, cô phải tranh thủ lúc đông người để nhanh chóng về nhà!

Khu chung cư cô thuê là một tòa nhà cũ của một cơ quan, cao 5 tầng, ở đây không có thang máy, nhưng nhìn chung cũng tương đối an toàn. Cô ở tầng ba, căn hộ hai phòng nhỏ, ban đầu ở cùng với bạn học kiêm bạn tốt của mình là Nghiêm Tú, nhưng vì Nghiêm Tú nhớ bạn trai nên đã đi ở cùng.

May mắn thay, tiền thuê ở đây cũng không quá đắt, cô một mình cũng có thể chi trả được.

“Lộp cộp, lộp cộp,” cô đi giày bệt lên tầng ba, đèn cảm ứng tự bật theo từng bước chân, cô dừng lại trước cửa lấy chìa khóa ra mở cửa.

Đây là một tầng có hai hộ, hai hộ đối diện nhau, giữa hai cửa chỉ cách nhau một khoảng hành lang ngắn!

Đối diện là một cặp vợ chồng già, họ đều là cán bộ nghỉ hưu, họ đều họ Vương, Mạc Lan Hạc thường gọi họ là bác Vương và dì Vương.

Mặc dù cô ít có cơ hội gặp đôi vợ chồng này, nhưng hai ông bà trông rất hiền lành, đặc biệt là dì Vương, lúc nào cũng nở nụ cười hiền từ, mỗi khi thấy dì ấy, cô lại nhớ đến mẹ ở quê nhà.

Cô cũng muốn đưa mẹ đến đây, nhưng mẹ đã nói rằng không muốn đến bất kỳ nơi nào, chỉ cần cô sống tốt ở bên ngoài là mẹ yên tâm rồi.

Mạc Lan Hạc biết mẹ không muốn làm tăng gánh nặng cho cô,bởi vì cô vừa mới tốt nghiệp, giờ cũng chỉ đang thuê nhà.

Cô nghĩ sẽ cố gắng làm việc vài năm nữa, ổn định ở đây, sau đó mẹ có thể đến đây thư giãn bất cứ lúc nào, suy cho cùng thì anh trai và chị gái đều đã kết hôn và có gia đình riêng, mẹ mặc dù sức khỏe vẫn tốt, nhưng cũng chỉ có một mình---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-17.html.]

Vậy nên cô nhất định phải cố gắng, cố gắng làm việc, mặc dù tối nay đã tiêu xài phung phí một chút, nhưng cuối tuần này cô nhất định phải kiếm lại được.

Mạc Lan Hạc bước vào trong nhà, sau khi tắm rửa, cô thay một bộ đồ ở nhà, ăn vội chiếc bánh bao nhỏ rồi rót một cốc trà gừng đường nâu, ngồi ở sofa mở máy tính lên, bên cạnh là chiếc áo trắng sáng.

Hai hôm nay “bà dì” đên thăm, cộng thêm hôm nay làm thêm giờ và đi bộ lâu, cơ thể cảm thấy rất mệt, uống xong một cốc trà gừng cũng đã dễ chịu hơn nhiều.

Vì trà quá nóng, cô chỉ nhấp một vài ngụm rồi đặt cốc xuống, sau đó, không hiểu sao, cô lại gõ tìm kiếm hai chữ "Đào Sam", lặng lẽ lướt xuống để tìm thông tin liên quan .

Chăm chú nhấn vào những trang web khác nhau, sau vài phút cô bắt đầu lầm bầm tự hỏi: "tập đoàn Giang Thị? Đào Sam thuộc về tập đoàn Giang Thị sao?----"

Tập đoàn Giang Thị, cô không biết nhiều lắm, chỉ biết Giang gia là một gia tộc nổi tiếng ở Thành phố Thanh Lạc, và tập đoàn Giang Thị không chỉ có vị trí quan trọng ở Thanh Lạc, mà còn có các lĩnh vực liên quan tới cả trong và ngoài nước.

Ngoài ra, cô cũng không biết gì nhiều.

Theo thông tin trên mạng, thiếu gia của tập đoàn Giang Thị, Giang Mộ Hàn, gần đây chính thức tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Giang Thị---

Thông tin về vị tổng giám đốc mới này không nhiều, thậm chí không có một bức ảnh nào của Giang Mộ Hàn, có vẻ như người này thật sự rất khiêm tốn.

Mạc Lan Hạc lặng lẽ đóng máy tính lại, không khỏi mỉm cười.

Cô tự cười bản thân sao mình lại chú ý đến những thông tin này, có phải đang theo dõi nguồn gốc của logo mà cô thiết kế không?

Nhưng theo dõi được cũng có ích gì, mọi thứ cũng sẽ không thay đổi, điều duy nhất có thể thay đổi, có lẽ là từ logo lâu ngày không gặp này mà cô có thể tìm thấy động lực cho bản thân!

Bởi vì từ năm hai đại học khi thiết kế logo này, trình độ thiết kế của cô đã ngừng lại không chút tiến bộ.

Cô không thể không nghi ngờ rằng mình có chọn sai ngành học hay không.

Hơn nữa, khoảng thời gian đi làm thêm mà cô đã làm trong những năm qua, dường như không cần quá nhiều sáng tạo, chỉ cần có kỹ năng vẽ tốt là được.

Vì vậy, sau khi tốt nghiệp, khi gửi hồ sơ xin việc, cô thậm chí đã nghĩ đến việc từ bỏ ngành học của mình, muốn đi thẳng vào công việc mà mình thích là vẽ tranh.

Nhưng sau khi suy nghĩ nhiều lần, cô vẫn không nỡ bỏ qua bốn năm học của mình, vẫn thử xin làm thiết kế, vì cô muốn cho bản thân một cơ hội, dù kết quả ra sao, cô cũng phải cho mình một lý do.

Tất nhiên, về những thành công nhỏ bé của năm hai đại học, cô chỉ coi như là "vận may", chưa bao giờ đề cập trong hồ sơ xin việc.

Hơn nữa, cô cũng không có nhiều kinh nghiệm thiết kế, nên hiện tại cô chỉ là một trợ lý thiết kế tại một công ty quảng cáo, cũng gần giống như công việc của họa sĩ.

Tối nay nhìn thấy logo này, thật sự khiến cô suy nghĩ không ngừng.

Cô không ngờ những gì cô thiết kế hai năm trước lại được nhiều người yêu thích đến vậy, điều này vô hình đã mang lại cho cô động lực lớn để tiến lên.

Nhìn chiếc áo này, cô bỗng nảy ra ý tưởng, ừ, cô quyết định mở một cửa hàng thiết kế nhỏ trên nền tảng trực tuyến, như vậy trong thời gian rảnh cô cũng có thể nhận một số đơn hàng riêng, dù bắt đầu từ những thiết kế cơ bản cũng được.

Đây là việc làm một công đôi việc, tại sao không làm chứ?---

Loading...