Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-11-21 08:53:45
Lượt xem: 2
Nghĩ đến đây , cô vô thức mỉm cười nhẹ nhàng, khiến Trương tổng rất vui vẻ. Trương tổng tranh thủ tiếp lời:
"Tiểu Mạc, tôi dẫn cô đi, không có ý gì khác, chỉ mong mỗi nhân viên có thể nhanh chóng trưởng thành. Cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần lắng nghe yêu cầu của họ là được. Có gì tôi sẽ lo liệu."
"... Vậy được, tôi sẽ đi!" Mạc Lan Hạc cuối cùng cũng đồng ý, giám đốc đã nói vậy rồi, cô không thể từ chối nữa, trừ khi cô không muốn làm việc ở đây. Hơn nữa, nếu thành công, biết đâu lương của cô cũng sẽ được tăng Tiến.
Thực ra, cô cũng khá tin tưởng Trương tổng, vì cô nghe các đồng nghiệp nói gia đình Trương tổng rất hạnh phúc, có con cái đủ đầy, vợ chồng hết sức yêu thương nhau. Cô nghĩ, một người đàn ông như vậy chắc hẳn không phải là người hai mặt.
Sau khi bàn bạc về các chi tiết liên quan, Mạc Lan Hạc rời khỏi văn phòng Trương tổng.
Khi nhìn theo bóng dáng Mạc Lan Hạc biến mất khỏi cửa, Trương tổng không khỏi thở dài. Thực ra, với một đơn hàng quan trọng như vậy, anh không định cho một người mới như Mạc Lan Hạc tham gia.
Nhưng Vương tổng bên kia lại đặc biệt đưa ra yêu cầu, yêu cầu mang theo một nhà thiết kế mới. Còn nói rằng nhà thiết kế lần trước không hợp ý lắm, và thậm chí Vương tổng còn biết rằng ở đây vừa mới có một nhà thiết kế mới. Ý của ông ta gần như đã chỉ đích danh Mạc Lan Hạc.
Trương tổng không khỏi ngạc nhiên. Mạc Lan Hạc chỉ là trợ lý thiết kế, chưa phải nhà thiết kế chính thức. Nhưng trong bộ phận thiết kế của công ty, chỉ có Mạc Lan Hạc là người mới, vậy nếu không phải là cô ấy thì còn ai?
Có vẻ như Vương tổng rất am hiểu về tình hình nhân sự ở đây, có lẽ thông qua các nhân viên kinh doanh mà nắm được thông tin. Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là một cơ hội tốt. Đối phương càng hiểu rõ về công ty, tỷ lệ ký kết hợp đồng sẽ càng cao.
Công ty quảng cáo của họ tuy quy mô không lớn, nhưng uy tín lại rất đáng tin.
Việc đưa ra yêu cầu mang theo một nhà thiết kế mới, có lẽ là vì họ hy vọng người mới sẽ mang lại ý tưởng sáng tạo hơn, hoặc cũng có thể dễ dàng kiểm soát hơn.
Nghĩ đến đây, Trương tổng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Thực tế, để ký được hợp đồng thành công, điều quan trọng nhất vẫn là phụ thuộc vào chính anh ta.
Vậy nên, dù mang ai đi cũng không quá quan trọng. Nếu đối phương đã yêu cầu, thì anh sẽ dẫn Mạc Lan Hạc đi. Cho dù cô ấy không thể giúp gì nhiều, nhưng ít nhất vẻ ngoài thanh lịch và duyên dáng của Mạc Lan Hạc cũng làm cho cuộc gặp thêm dễ chịu.
Khi ra khỏi văn phòng, Mạc Lan Hạc trở về bàn làm việc của mình. Vừa ngồi xuống, một đồng nghiệp đã kéo ghế đến gần thì thầm hỏi:
"Lan Hạc, Trương tổng gọi em làm gì thế?"
"Không có gì, chỉ là chiều nay em phải ra ngoài gặp khách hàng."
"Hả? Mới đến có hai ngày mà đã được gặp khách hàng rồi, có vẻ Trương tổng rất coi trọng em đấy! Em không biết đâu, tôi làm việc ở đây ba tháng mới được gặp khách hàng lần đầu, đến giờ vẫn chưa có cơ hội đi ra ngoài."
Mạc Lan Hạc liếc nhìn cô ta, rồi bật cười hỏi: "Sao em cảm giác đi gặp khách hàng như là một món ngon vậy!"
Đối phương cười phá lên: "Cũng không hẳn là món ngon, chỉ là, ngồi đây mãi cũng chán--- À đúng rồi, điện thoại của em vừa có cuộc gọi, hình như từ ‘tra tra’ gì đó, ai là ‘tra tra' thế? Không phải là bạn trai cũ của em đấy chứ?"
Đối phương chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy tò mò. Nhưng Mạc Lan Hạc đã quen với thói châm trọc của cô ta, giờ đây cô chỉ chú ý đến hai chữ "tra tra".
"Em đi vệ sinh đây!" Cô để lại vài lời ngắn ngủi, cầm lấy điện thoại và vội vã bước về phía nhà vệ sinh. Khi vào đến nơi, cô nhanh chóng đóng cửa và mở khóa màn hình điện thoại.
Trên màn hình hiện hai cuộc gọi nhỡ, cả hai đều đến từ "tra nam". Nhìn thấy hai chữ đó, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp.
Nhưng cô vẫn chưa muốn thay đổi cái tên này, bởi vì cô vẫn cảm thấy tương lai giữa cô và Giang Mộ Hàn không rõ ràng.
Mặc dù anh đã thổ lộ với cô hàng nghìn lần, nhưng cô không phải không cảm động, thậm chí cô còn cảm động đến mức sợ đánh mất bản thân.
Nhưng, liệu khi cảm giác mới mẻ này qua đi, Giang Mộ Hàn có rời bỏ cô không? Cô không dám nghĩ đến điều đó. Cô cần thời gian để chứng minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-78.html.]
Dù thế nào đi nữa, lúc này đây, cô chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian tuyệt đẹp bên anh, dù thời gian có ngắn ngủi.
Vậy nên, ngay lúc này, cô đã quyết định gọi lại.
Vừa mới vang lên một hồi chuông, phía bên kia đã nhấc máy. Mạc Lan Hạc còn chưa kịp nói, thì từ đầu dây bên kia, giọng nói pha lẫn chút sốt ruột và lo lắng của Giang Mộ Hàn vang lên:
"Sao vừa rồi em không nghe điện thoại? Hôm nay thứ Ba, không phải họp sớm mà. Nếu em còn không nghe, anh sẽ đến đó ngay."
"Em, em vừa ở trong văn phòng giám đốc." Mạc Lan Hạc nhẹ nhàng giải thích, trong lòng có một chút ngọt ngào lan tỏa.
"Anh ta gọi em làm gì?" Câu hỏi này như mang theo chút ghen tuông.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Anh ấy bảo em chiều nay đi gặp khách hàng." Mạc Lan Hạc thành thật trả lời, không hề giấu diếm.
"Đi đâu? Gặp ai vậy?" Giọng nói như tra hỏi, nhưng lại rất ấm áp.
"… Đến khách sạn Hồng Duệ, ở đường Bắc Minh. Đi gặp một khách hàng, không phải em nói chuyện, là Trương… à, là Trương tổng đi đàm phán, em chỉ đi để học hỏi thôi!"
Mạc Lan Hạc vừa nhắc đến hai chữ "của bọn em", lập tức cô đưa tay lên trán sửa lại, vì cô lại nhớ ra rằng hai chữ "chúng ta" (我们 trong tiếng trung có nghĩa là chúng tôi, chúng ta, bọn tôi) chỉ có thể được dùng giữa cô và Giang Mộ Hàn, người khác thì không được! Ừm, trong vấn đề này, cô có vẻ rất nghe lời anh.
Ở đầu dây bên kia, Giang Mộ Hàn cũng cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của cô, điều này khiến anh rất hài lòng, giọng điệu của anh bất giác trở nên dịu dàng hơn:
"Em có nhớ anh không? Hửm?"
"……...Ừ, nhớ lắm!" Mạc Lan Hạc vừa nói xong, khuôn mặt đã đỏ ửng lên.
"Anh cũng nhớ em, rất nhớ! Bảo bối, em nhất định phải đi làm ở đó à? Có thể không đi không?" Trong lòng Giang Mộ Hàn đè nén sự khó chịu, anh muốn ngay lập tức ôm chặt Mạc Lan Hạc vào lòng.
Mạc Lan Hạc không biết phải nói gì, làm sao cô có thể không đi làm? Nếu không đi, thì cô sẽ sống bằng gì? Không có nguồn thu nhập, chẳng lẽ để người đàn ông này bao nuôi cô? Như vậy, cô thật sự sẽ mất đi chính mình!
"Ừm, em cần phải làm việc, rất cần—" Mạc Lan Hạc nói một cách kiên quyết.
"Vậy em đến làm cho anh đi, vị trí trưởng thiết kế, anh biết em có thể làm được!" Giang Mộ Hàn nói với giọng nóng bỏng, giờ phút này, anh gần như muốn đưa Mạc Lan Hạc đến làm việc cho mình.
Anh biết rằng câu nói này có thể làm tổn thương cô, vì trong nhiều năm qua, anh rất hiểu Mạc Lan Hạc, cô rất cố chấp, vì vậy, mỗi khi anh muốn giúp cô, đều phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Sáng nay, anh đã định đưa cho cô một thẻ ngân hàng, nhưng anh lại không dám lấy ra, ừm, chính xác là "không dám", đúng vậy, chính là không dám!
Giang Mộ Hàn từ trước đến nay chưa bao giờ phải sợ điều gì, nhưng trước mặt người cô gái này, anh lại bối rối!
Chỉ vì anh sợ cô sẽ tức giận, sợ cô sẽ hiểu lầm……, cảm giác này thật không tốt, có vẻ như anh phải yêu thương cô gấp đôi, để cô sẵn lòng chấp nhận tất cả từ anh.
Trên thực tế, câu nói anh vừa mới nói ra đã rất lâu rồi anh đã muốn nói, chính xác mà nói, là anh hoàn toàn không muốn để cô đi làm, anh chỉ muốn cô luôn ở bên cạnh anh, anh biết rằng yêu cầu này rất quá đáng.
Nhưng anh lại muốn như vậy, nhiều năm qua anh chưa từng chạm vào cô, yêu cầu này có quá đáng không? Không, nếu có thì anh cũng sẽ không thừa nhận.
Ừm, suy nghĩ thì là như vậy, nhưng để thực hiện thì rất khó, vì cảm xúc của Hạc Hạc rất quan trọng, nếu cô không hợp tác với anh, thì tất cả những ý tưởng của anh đều trở nên vô nghĩa.
Vừa rồi vì quá sốt ruột, anh đã lỡ lời nói ra những suy nghĩ trong lòng, giờ anh không biết cô sẽ phản ứng thế nào, có thể mắng anh một trận, có thể hiểu lầm anh, hoặc là chấp nhận suy nghĩ của anh, anh đang chờ đợi câu trả lời từ đầu dây bên kia.
Thú thật, giờ anh ngày càng để tâm đến suy nghĩ của Mạc Lan Hạc hơn---