Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-02-06 20:12:02
Lượt xem: 405
Mang theo trăm mối hồ nghi, Liên Kiều túm lấy lão họa sư truy vấn từng lời.
Họa sư mặt nhăn như lá héo, van nài:
"Tiên nhân tha mạng! Tiểu nhân chỉ là kẻ buôn bán tầm thường, khách đến người đi, làm sao nhớ được hết? Thành Côn Ngô này vốn nổi danh với điêu khắc ngọc thạch, nhân ngẫu* lại càng trứ danh thiên hạ. Vị tiên nhân kia có thể là đến mua sắm, cũng có thể nhân dịp Thần Đản mà ghé qua lễ bái. Mỗi ngày có biết bao kẻ qua lại, số người được ta họa hình cũng không đếm xuể. Tiên nhân dù có g.i.ế.c ta, ta cũng không thể nói rõ!"
*Nhân ngẫu: Tượng gỗ hoặc người nộm làm bằng ngọc, gỗ, hoặc kim loại, có hình dáng giống người.
Lời lẽ tuy có lý, Liên Kiều phóng mắt nhìn những bức họa treo đầy trên tường, lại đảo qua dòng người đông đúc ngoài phố, cuối cùng đành thôi.
Nàng hừ lạnh một tiếng, vung tay châm lửa, thiêu rụi hết tranh ảnh trong tiệm, tránh cho kẻ khác lại bị liên lụy. Họa sư thấy cơ nghiệp bao năm thành tro bụi, suýt chút nữa bật khóc, nhưng không dám hé răng, chỉ có thể trợn trừng nhìn lửa nuốt lấy gia tài của mình.
Ra khỏi nhân ngẫu phường, Liên Kiều vẫn còn trầm tư. Nếu kẻ trong tranh là Chu Tĩnh Hoàn, chuyện có thể giải thích được. Y vốn thích ngao du, từng ghé qua Côn Ngô cũng không phải chuyện lạ. Nhưng nếu là Chu Sơ, lại vô cùng đáng ngờ. Đường đường là gia chủ Chu gia, hắn đâu dễ rời xa gia tộc? Chẳng lẽ là vì mảnh vỡ?
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng càng nghĩ càng rối. Đang lúc phân vân, quay đầu lại bắt gặp Lục Vô Cữu đang trầm mặc nhìn nhân ngẫu bị bỏ trơ trọi dưới đất, ánh mắt thoáng tia suy tư. Hắn liếc nàng một cái, thâm ý khó dò.
Liên Kiều tức khắc mặt nóng ran, xoay người bỏ chạy.
Yến Vô Song đuổi theo, hỏi: "Ngươi chạy cái gì mà nhanh vậy?"
Liên Kiều ấp úng, chưa kịp nghĩ ra lý do, liền trông thấy trên phố có một đoàn đón dâu, bèn chỉ đại: "Ra xem náo nhiệt, nhìn kìa…"
Chỉ thấy một đội ngũ đón dâu rầm rộ, chiêng trống vang trời, mười dặm hồng trang.
Tân lang mặc hỷ phục đỏ thắm, cưỡi trên lưng tuấn mã, chỉ là tóc đã điểm bạc, tuổi tác không còn trẻ.
Dòng người hai bên đường đều tự giác tránh né đoàn rước dâu, lặng lẽ quan sát, nhưng kỳ lạ thay, không ai mang nét vui mừng, thậm chí có kẻ còn khe khẽ xì xào, thỉnh thoảng lộ vẻ khinh thường.
Liên Kiều vốn ưa náo nhiệt, thấy Lục Vô Cữu không đuổi theo, liền không khách khí, cùng Yến Vô Song bốc một nắm hạt dưa, thuận thế nhập vào dòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-206.html.]
"Này này, chẳng phải cưới gả là chuyện vui sao, các ngươi thở dài cái gì?"
Kẻ đứng trước họ quay đầu lại, ngạc nhiên: "Chuyện này ai ai cũng biết, các ngươi không hay sao?"
Liên Kiều càng thêm hiếu kỳ: "Chuyện gì? Chẳng qua là hôn sự thôi mà, chẳng lẽ vì tân lang hơi lớn tuổi một chút?"
Một phụ nhân nhiệt tình lập tức nói liến thoắng: "Thành hôn dĩ nhiên là chuyện mừng! Nhưng mà… nam nhân kia cưới đâu phải người thật, hắn cưới một nhân ngẫu đấy! Các ngươi nói có kỳ quái không?"
Liên Kiều và Yến Vô Song nghe vậy, nhất thời há hốc mồm: "Nhân ngẫu?!"
"Phải đó!" Phụ nhân kia tặc lưỡi:
"Hắn là nhân ngẫu sư trứ danh ở Côn Ngô, người đầu tiên chế tác nhân ngẫu giống hệt con người. Người ta đều tôn hắn là Bì Ông. Đáng nói là, nhân ngẫu hắn làm ra, không chỉ da thịt có thể nhìn rõ gân mạch, mà còn có thể cử động linh hoạt, biết cười, giống hệt người thật. Chính vì thế, giá trị của chúng cao nhất."
Bà ta ngừng một chút, lại tiếp: "Nhưng có lẽ vì suốt ngày đối diện với nhân ngẫu, đầu óc hắn dần có vấn đề. Hắn bảo rằng con người quá khó lường, chỉ có nhân ngẫu là đáng tin. Mấy năm nay, hắn gần như không giao thiệp với ai, chỉ quanh quẩn bên nhân ngẫu của mình. Các ngươi bảo có quái không?"
"Quả thật… có chút kỳ lạ." Liên Kiều thuận miệng phụ họa, nhưng trong lòng lại cảm thấy, có những kẻ trên đời, thực sự còn chẳng bằng nhân ngẫu.
"Đúng không?" Phụ nhân kia tiếp tục nói:
"Nhưng vậy chưa phải chuyện lạ nhất! Năm đó, có kẻ ra giá rất cao, nhờ hắn tạo một nữ nhân ngẫu đẹp tuyệt trần. Hắn hao tâm tổn sức suốt một năm, cuối cùng chế tạo ra được một mỹ nhân như tiên. Kết quả, nhân ngẫu vừa hoàn thành, hắn lại si mê nàng đến mê muội, nhất quyết không chịu giao cho khách, thành ra hai bên tranh chấp, cuối cùng đánh nhau một trận long trời lở đất."
"Cuối cùng thì sao?"
"Cuối cùng, Bì Ông chẳng những trả lại toàn bộ tiền đặt cọc, còn bồi thường gấp trăm lần, bán sạch gia sản, chỉ để giữ lại nhân ngẫu đó. Từ đó về sau, hắn như bị ma ám, ngày ngày ôm nhân ngẫu không rời, chải tóc, thay y phục, thậm chí… đêm đến còn cùng nhân ngẫu làm những chuyện phu thê…"
Người phụ nhân nọ cười đầy ẩn ý, Liên Kiều khẽ chạm tay lên mũi, chẳng nói lời nào. Trong lòng nàng thầm nghĩ: ban ngày thì thôi cũng đành, nhưng chuyện ban đêm bà há lại tường tận? Chẳng lẽ bà từng chui xuống gầm giường nhà người ta hay sao?
Người nữ nhân kia cười xong, lại khinh bỉ nói: "Nếu coi nó là người thật thì thôi cũng được, dù sao làm vậy cũng không ít, nhưng hắn ta như bị ma nhập, còn muốn cưới hỏi đàng hoàng, rước con rối này về nhà, thật sự hoang đường đến cực điểm, làm người ta cười rụng răng. Con cái hắn thấy mất mặt, muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hắn cũng không hối cải, không phải sao, hắn thật sự làm đủ sính lễ, từ trong nhà mình nghênh đón con rối được trang điểm như tân nương này ra, sau đó long trọng đi khắp thành một vòng, rồi lại rước về, nghe nói lát nữa còn bái đường nữa đấy!"