Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-02-06 20:12:03
Lượt xem: 401

Nghe đến đây, Liên Kiều cũng thấy hơi kỳ lạ. Đang nói thì kiệu hoa dừng lại trước cửa một ngôi nhà. Nam nhân kia xoay người xuống ngựa, từ trong kiệu hoa đón con rối ra.

Con rối đưa một bàn tay trắng nõn đặt lên lòng bàn tay hắn, bàn tay ấy trắng mịn, ngón tay mềm mại, ngay cả móng tay cũng có hình trăng khuyết như người thường.

Lúc này, gió nhẹ thoảng qua, khăn hỷ của con rối bị thổi bay lên, để lộ ra một khuôn mặt tinh xảo. Cằm nàng nhỏ nhắn, má trắng như tuyết, đôi mắt quyến rũ, xinh đẹp như tranh vẽ, khiến đám đông xung quanh ồ lên kinh ngạc.

Liên Kiều cũng giật mình, đây thật sự là con rối giống người nhất và đẹp nhất mà nàng thấy từ khi vào thành này, khó trách người thợ làm rối không nỡ buông tay.

Liên Kiều và Yến Vô Song còn đang ngây người thì con rối ấy lại quay người, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười với bọn họ. Yến Vô Song nổi hết da gà, nàng cũng thấy toàn thân khó chịu.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhưng rất nhanh, gió ngừng, khăn hỷ lại rủ xuống, ông lão tóc bạc phơ dắt con rối vào nhà.

Bước chân con rối chậm rãi, vẫn có thể thấy được một chút cứng nhắc.

Liên Kiều không dám nhìn nữa, kéo Yến Vô Song ra khỏi đám đông.

Chu Kiến Nam đứng từ xa cũng nghe được vài lời bàn tán, tò mò hỏi: "Con rối đó thật sự xinh đẹp như vậy sao?"

"Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lại kỳ quái." Liên Kiều vừa nghĩ đến nụ cười nơi khóe môi con rối liền rùng mình, "Tuy nhiên, người thợ làm rối này làm vậy cũng coi như là chung tình."

Lục Vô Cữu lại nói: "Kẻ khởi xướng, không được c.h.ế.t yên lành."

"Ý gì?" Liên Kiều không hiểu.

Lục Vô Cữu liếc nhìn sắc đỏ này, khẽ cau mày: "Con rối quá giống người không phải là chuyện tốt. Nếu có người giữa đường kéo nàng đi, nói nàng là con rối của hắn, bịt miệng nàng lại, không cho nàng giải thích, nàng sẽ làm thế nào?"

Liên Kiều tức giận: "Ta đương nhiên là sẽ giữ hắn lại, sau đó giải thích rõ ràng ta không phải con rối, ngươi xem thường ta như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta ngay cả một người bình thường cũng đánh không lại?"

Lục Vô Cữu trêu chọc: "Tất nhiên nàng có thể đánh lại, nhưng những nữ tử bình thường, trẻ nhỏ thì sao, đặc biệt là người từ nơi khác đến, không ai quen biết, cho dù bị bắt cóc giữa đường e rằng cũng không ai nghi ngờ. Còn nữa, nàng tự cho mình là lợi hại, nếu gặp phải người lợi hại hơn nàng, trói tay trói chân nàng, cứ nói nàng là con rối, khiến nàng không thể phản kháng thì sao?"

Liên Kiều nhất thời cứng họng, quả thực nàng không nghĩ nhiều như vậy.

Xem ra con rối quá phổ biến e rằng thật sự không phải chuyện tốt.

Đang nói thì đối diện đội ngũ đón dâu xảy ra chuyện. Thì ra là một cặp phu thê cãi nhau, nguyên nhân cãi nhau là người phu quân giấu một con rối nữ, giấu thì thôi đi, mấu chốt là con rối này lại có ngoại hình giống hệt người mẹ kế trẻ tuổi của hắn!

Hai phu thê cãi nhau ầm ĩ, mẹ kế để chứng minh trong sạch muốn treo cổ tự tử, người cha tức giận đến ngất xỉu giữa đường.

Thế là cả con phố náo loạn, lão phường rối còn chưa bái đường xong, đã bị người nữ nhân kia hắt cả chậu nước bẩn vào người, chỉ vào mũi hắn mắng chửi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-207.html.]

Nhất thời hỗn loạn, Liên Kiều sợ bị vạ lây, kéo mấy người chen ra khỏi đám đông.

Xem ra, nửa đời sau của người thợ làm rối này e rằng sẽ không được yên ổn.

Lúc này trời đã tối, xem náo nhiệt một hồi, Liên Kiều tìm một quán trọ nghỉ tạm, định sáng mai đến Thần Cung đưa thiếp.

Quả nhiên Côn Ngô là thành của ngọc điêu khắc, trong quán trọ cũng bày biện rất nhiều đồ ngọc, đồ đá. Tiểu nhị không ngừng chào mời đủ loại đồ vật nhỏ, nàng không dám động vào mấy thứ này nữa, Lục Vô Cữu lại khác thường, ngược lại bắt chuyện, nói chuyện với tiểu nhị.

Liên Kiều nghe thấy hắn muốn mua chút ngọc liệu đặc sản địa phương, không biết hắn muốn làm gì, nhưng rất nhanh, trước khi đi ngủ nàng đã biết, bởi vì Lục Vô Cữu gõ cửa phòng nàng, đưa cho nàng một bức tượng ngọc nhỏ xinh.

Liên Kiều dụi dụi mắt, thấy trong lòng bàn tay là một con mèo ngọc, trên cổ mèo đeo một chiếc chuông nhỏ.

Nàng lập tức sáng mắt: "Là Tiểu Mi?"

Lục Vô Cữu hờ hững ừ một tiếng: "Ban ngày nàng không phải muốn sao?"

Liên Kiều nâng tượng ngọc trên tay ngắm nghía, Tiểu Mi đang nằm sấp, lười biếng như đang phơi nắng.

Lục Vô Cữu tạc rất giống, mặt mèo, thân mèo, đuôi mèo, cả dáng vẻ kiêu ngạo lại lười biếng, gần như là phiên bản thu nhỏ, hoàn toàn giống y như đúc.

Càng hiếm có là chi tiết, chiếc chuông nhỏ trên cổ mèo thậm chí còn có thể lắc.

Liên Kiều ồ lên một tiếng: "Nhưng ta nhớ là ngươi không thích Tiểu Mi mà, sao có thể tạc giống đến vậy?"

Lục Vô Cữu thản nhiên: "Đối với ta, rất khó sao?"

"..."

Được rồi được rồi, lại là cái trò nhìn qua là nhớ sao?

Liên Kiều hừ một tiếng, nâng Tiểu Mi bằng ngọc lên hôn một cái, nàng lại đếm, phát hiện bên trái mép Tiểu Mi có mười hai sợi râu, bên phải chỉ có mười một sợi, ngay cả số lượng râu mèo Lục Vô Cữu cũng nhớ rõ.

Liên Kiều rất kinh ngạc: "Sao ngươi lại nhớ cả râu của Tiểu Mi?"

Lục Vô Cữu hơi khựng lại: "Ai bảo nàng suốt ngày lải nhải."

Liên Kiều nhớ ra rồi, bởi vì sợi râu này của Tiểu Mi là bị Thao Thiết giật mất, cho nên trước kia mỗi lần gặp nó nàng đều lải nhải, muốn tìm Thao Thiết tính sổ, không ngờ hắn lại nhớ cả những lời nàng nói.

Loading...