Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-02-06 20:38:34
Lượt xem: 433

Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn: "Đương nhiên không được rồi, ta là đại tiểu thư nhà họ Liên, sao có thể trùng tên với một con mèo được. Như vậy, sau này ngươi ôm hôn con mèo của ngươi chẳng phải là đang chiếm tiện nghi của ta sao? Hơn nữa, nếu ngươi ở Vô Tướng Tông gọi nó, để người khác nghe thấy hiểu lầm, ta chẳng phải càng mất mặt sao?"

Liên Kiều làm ầm ĩ, Lục Vô Cữu nắm lấy cổ tay đang đánh của nàng, nhỏ giọng nói: "Ai nói là Kiều của nàng, là kiều diễm đó."

Thì ra là "Kiều Kiều" này, xem ra con mèo của hắn thật sự rất đẹp?

Liên Kiều vẫn không chịu: "Không được, tuy chữ khác nhau, nhưng nghe giống nhau mà, người khác nghe thấy vẫn làm tổn hại đến mặt mũi của ta, ngươi đổi cái khác đi."

Lục Vô Cữu thờ ơ: "Không nghĩ ra, cứ gọi Kiều Kiều thôi."

Hai chữ đơn giản từ miệng hắn thốt ra, trầm thấp lại êm tai, mặt nàng hơi nóng lên, xoa xoa má cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi.

Cũng đâu phải gọi nàng!

Nàng nóng mặt cái gì chứ!

Dù sao, nàng cũng coi như đã hỏi được bí mật của Lục Vô Cữu, có qua có lại, cũng phải đáp lễ lại.

Vì vậy, mặc dù hơi bực tức, nàng vẫn ghé sát tai Lục Vô Cữu: "Ngươi đã nói cho ta bí mật của ngươi, vậy ta cũng nói cho ngươi một bí mật chưa từng nói với ai."

"Ồ?" Lục Vô Cữu làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Liên Kiều gãi đầu: "Là tên của ta. Ta đã từng nói với ngươi tên của ta là một loại thảo dược - Liên Kiều, đúng không? Ta còn nói Liên Kiều có thể thanh nhiệt giải độc, là một vị thuốc tốt, cho nên cha mới đặt tên này cho ta, thật ra... ta lừa ngươi đấy."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều nhiều lần xác nhận cửa đã đóng, mới ngượng ngùng mở miệng: "Kiều của ta căn bản không phải kiều của thảo dược, mà là kiều của tóc kiều. Lúc ta sinh ra trên đầu trơn nhẵn, chỉ có một chùm tóc dựng đứng lên, mẹ ta thấy vậy liền cười ha hả, sau đó đưa tay vuốt vuốt, nhưng mãi không vuốt thẳng được, thế là bà đặt cho ta tiểu danh là Kiều Kiều, cha ta cũng không ngăn cản. Sau đó, chùm tóc này cho đến khi ta đầy tháng, thôi nôi, rồi lớn lên vẫn cứ dựng đứng, dù chải kiểu gì cũng không chải thẳng được, vì vậy, tên của ta mới là Liên Kiều."

Nói đến đây nàng vừa xấu hổ vừa bất lực, còn cố ý đưa tay vén chùm tóc con bằng ngón tay út cứng đầu giấu trong búi tóc ra, giọng lí nhí: "Ngươi xem, giờ nó vẫn dựng đứng kìa!"

Lục Vô Cữu đưa tay vén vén, sau đó bật cười, nàng càng thêm xấu hổ, đưa tay che đầu: "Không được cười! Ta biết ngay ngươi sẽ cười nhạo ta, ngươi còn cười nữa ta sẽ giận đấy!"

Lục Vô Cữu vẫn cười, ngón tay thon dài lại chọc chọc: "Nàng giận thì sao, chùm tóc đó sẽ tiếp tục dựng đứng lên sao?"

Mặt Liên Kiều đỏ bừng, đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c hắn: "Ngươi đáng ghét!"

Liên Kiều vừa kích động, chùm tóc quả nhiên dựng đứng lên từng sợi.

Lục Vô Cữu cười càng to hơn, cười đến mức lồng n.g.ự.c rung lên, nàng càng bực, vội vàng giấu chùm tóc con vào trong búi tóc không cho hắn nhìn thấy: "Không có nữa rồi, không được cười nữa! Ngươi còn cười nữa ta sẽ giật tóc ngươi đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-211.html.]

Liên Kiều giơ nanh múa vuốt muốn ra tay, Lục Vô Cữu dễ dàng chế ngự cổ tay nàng, hơi cúi người xuống: "Vậy là, chỉ cần nàng kích động, chùm tóc trên đầu sẽ dựng đứng lên sao?"

Liên Kiều khó chịu vùng vẫy, cố gắng giãy cổ tay ra: "Thì sao chứ! Ngươi vừa mới thấy rồi mà, xấu lắm."

Lục Vô Cữu đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn quả thật đã thấy, không chỉ vừa nãy, lần trước khi nàng nức nở trên đầu ngón tay hắn, tóc mai cũng dựng lên một loạn.

Hắn khẽ cười, lại đưa tay sờ sờ: "Không xấu, mọc rất đẹp."

Chùm tóc này đã theo Liên Kiều mười tám năm, lúc nhỏ hay bị mẹ nàng cột thành búi nhỏ, ai nhìn cũng cười.

Lớn hơn một chút biết xấu hổ rồi, nàng cũng từng muốn cắt, nhưng mẹ nàng không cho, nói đây là tóc máu, Liên Kiều đành phải giữ lại.

Ban ngày vấn trong búi tóc không nhìn thấy, nhưng chỉ cần xõa ra, nó sẽ dựng đứng lên, nhất là lúc ngủ dậy vào buổi sáng, giống như mào gà, thật sự rất buồn cười.

Vì vậy, Liên Kiều giữ kín bí mật này, chưa từng nói với ai.

Khi nghe Lục Vô Cữu nói không xấu, trong lòng nàng chợt rung động, đưa tay sờ sờ: "Thật sao? Ta còn chưa nói với cả Yến Vô Song và Chu Kiến Nam, chỉ có một mình ngươi biết, ngươi đừng lừa ta đấy!"

Lục Vô Cữu cũng xoa xoa theo: "Thật mà."

Mềm mại, không những không xấu, mà sờ còn rất thích tay.

Liên Kiều cảm thấy hắn càng sờ càng nghiện, còn véo véo, làm rối cả búi tóc của nàng, nàng bực mình hất tay hắn ra.

"Ta đâu phải con mèo của ngươi, không được sờ nữa!"

Lục Vô Cữu khẽ cười.

Liên Kiều nghĩ bụng chắc chắn là hắn đã quen tay vuốt ve mèo rồi, không ngờ hắn lại thích mèo đến vậy.

Sờ thích tay đến thế sao, đến lúc hắn mang về nàng cũng muốn sờ thử.

Nhưng mà, Lục Vô Cữu nhịn được ghê vậy, thích như vậy mà cũng không mang theo bên mình, lúc trước nàng đi đâu cũng mang theo Tiểu Mi mà.

Liên Kiều lại tò mò hỏi: "Vậy ngươi định khi nào đón Kiều Kiều về?"

"Sắp rồi." Lục Vô Cữu nhìn nàng, "Quá vội vàng dễ làm nó sợ chạy mất."

Liên Kiều càng nghe càng mơ hồ: "Sao lại sợ chạy mất, mèo con mới đón về chắc chắn sẽ không thích nghi được, ngươi dỗ dành nó, vài ngày là được mà."

Loading...