Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-02-07 19:20:25
Lượt xem: 420
Yến Vô Song cũng cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình: "Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy giữa hai người có gì đó kỳ lạ, như có bí mật gì đó."
Liên Kiều chột dạ, cười gượng hai tiếng: "Haha, sao có thể, bí mật gì chứ, ta… ta ngoài những chuyện cần thiết, còn chưa nói chuyện với hắn được mấy câu!"
Yến Vô Song gãi đầu: "Cũng đúng, với trình độ của hai người, ở Tiên Kiếm Đại Hội chắc chắn đều sẽ vào vòng trong, cuối cùng nhất định phải đánh một trận, đúng là không hợp."
Liên Kiều vừa nghĩ đến đây, lập tức quên hết mọi chuyện.
Đúng rồi, bọn họ là đối thủ, nàng nên đề phòng hắn mới phải. Vì vậy ánh mắt Liên Kiều nhìn Lục Vô Cữu lại nghiêm túc.
Lục Vô Cữu cũng không để ý, dù sao nàng một ngày có thể thay đổi sắc mặt tám trăm lần, lên xuống thất thường, còn nhiều hơn cả tâm trạng của hắn cả năm.
Hai người cứ đi một trước một sau như vậy, chuẩn bị ra khỏi khu phố náo nhiệt rồi mới ngự kiếm.
Lúc này là sáng sớm, sương mù dày đặc chưa tan, hai bên đường đều là những người bán hàng rong, người đông nghịt, đi được một lúc thì họ bị dòng người chen lấn tách ra.
Đột nhiên, Lục Vô Cữu vượt qua đám đông đến bên cạnh nàng, nói: "Phía trước người quá đông, đổi đường khác đi."
Liên Kiều nhón chân nhìn, quả đúng là vậy, vì thế quay lại gọi Chu Kiến Nam và Yến Vô Song cùng đổi đường khác.
Mấy người chen khỏi đám đông, đi vào một con hẻm nhỏ, đi được một lúc, người trong hẻm nhỏ càng lúc càng ít, bước chân Lục Vô Cữu càng lúc càng nhanh.
Liên Kiều nhìn con hẻm dài hun hút, bỗng nhiên chậm bước, nói chuyện vu vơ: "Này, đợi đã, con mèo của ngươi đâu, bình thường không phải luôn đi theo sau ngươi sao?"
Lục Vô Cữu không quay đầu lại: "Hôm nay nó đi nhanh, đi phía trước rồi."
Liên Kiều ồ một tiếng, bước chân càng chậm, lại dùng khóe mắt liếc nhìn Chu Kiến Nam và Yến Vô Song đang đi hai bên mình, bỗng nhiên dừng bước.
Lục Vô Cữu đi phía trước quay đầu lại, mất kiên nhẫn nói: "Lại sao nữa?"
Ngay lúc hắn quay đầu lại, một thanh trường kiếm đột nhiên đ.â.m về phía hắn, hắn nhanh chóng nghiêng người né tránh, bị ép lùi lại vài bước, ánh mắt chợt lóe lên.
"Khi nào thì ngươi phát hiện ra?"
Liên Kiều thử ra được võ công của người này không tầm thường, nhíu mày: "Ngươi là người rối?"
Bên cạnh, Chu Kiến Nam cũng kinh ngạc tiến lại gần: "Hắn là người rối?"
"Đúng vậy." Liên Kiều mỉm cười, sau đó liếc nhìn Chu Kiến Nam, "Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?"
Sắc mặt "Chu Kiến Nam" biến đổi, hắn còn chưa kịp hành động, Thanh Hợp kiếm đã xuyên qua bụng.
Tiếp đó, "Yến Vô Song" đánh một chưởng tới, thanh trường kiếm mới được rút ra khỏi bụng hắn.
Đến lúc này, con hẻm vốn tĩnh vắng người trở thành cảnh tượng ba đánh một, Liên Kiều một mình ở đầu hẻm, ba người khác bao vây từ ba hướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-216.html.]
"Làm sao ngươi phát hiện ra?" "Lục Vô Cữu" dẫn đầu hỏi.
Liên Kiều cười lạnh một tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi rốt cuộc là người hay là người rối, nếu là người, tại sao có thể biến thành hình dạng Lục Vô Cữu hoàn toàn như vậy, nếu là người rối, tại sao lại có tu vi, thậm chí có cả m.á.u thịt?"
Người nọ cười giễu: "Đã sắp c.h.ế.t rồi, ngươi biết để làm gì?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nói xong, ba người đồng loạt tấn công, lại đều là Đại Thừa kỳ!
Liên Kiều nhanh chóng né tránh, mới miễn cưỡng tránh được đợt tấn công đầu tiên.
Nhưng rất nhanh, đợt thứ hai, thứ ba lại ập đến, cứ tiếp tục như vậy, tuyệt đối không có lợi cho nàng, vì vậy nàng quyết đoán, mượn sức lực của Thanh Hợp kiếm, trong chớp mắt dùng hết toàn lực đánh một kích.
Trong nháy mắt, sương mù dày đặc bị hút vào mũi kiếm của nàng hóa thành một con rồng dài, đánh bay ba người, trực tiếp đ.â.m sập một ngôi miếu hoang.
Ầm một tiếng, kẻ giả mạo Chu Kiến Nam c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Hai người kia cũng bị thương nặng, nôn ra máu, thấy tình thế không ổn, liền cuốn theo t.h.i t.h.ể của đồng bọn chạy trốn xuống đất.
Lúc này Liên Kiều cũng đã kiệt sức, nàng vung kiếm chỉ kịp c.h.é.m đứt nửa cánh tay.
Nàng muốn tiếp tục truy đuổi, nhưng nhìn kỹ lại, phía trước đã bố trí sát trận, vì vậy lại nhanh chóng lùi lại, lúc này, nàng kiệt sức, hai chân cũng mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống thì cánh tay lại được người ta đỡ lấy.
"Không sao chứ?"
Liên Kiều quay đầu lại, phát hiện Lục Vô Cữu đã đến.
Nàng lắc đầu, muốn nói chuyện kỳ lạ vừa rồi, Lục Vô Cữu đã mở miệng: "Có phải có kẻ giả dạng ta dẫn nàng đến đây không?"
"Thì ra ngươi cũng gặp phải." Liên Kiều hừ một tiếng, "Bọn chúng giả dạng rất giống, may mà ta đã có chuẩn bị từ trước, nếu không thật sự bị dẫn vào sát trận lại bị vây công thì chưa chắc đã bình an vô sự. Ngươi chắc chắn cũng là dựa vào bí mật ta nói mới phát hiện ra dị thường phải không?"
Lục Vô Cữu kỳ thật chưa mở miệng, hắn quen thuộc nàng hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, thậm chí người nọ mới bước ra bước đầu tiên, hắn đã nhìn ra.
Liên Kiều sẽ không bao giờ đi đường tử tế như vậy.
Đương nhiên, lời này tuyệt đối không thể nói ra.
Lục Vô Cữu chỉ thản nhiên nói: "Nàng ta giả dạng không giống, không đẹp bằng nàng."
Liên Kiều đột nhiên ngẩng đầu, thì ra là phát hiện ra như vậy sao?
Tai nàng đỏ bừng, lầm bầm: "Coi như ngươi có mắt nhìn."
Lục Vô Cữu khẽ cong môi.
Liên Kiều quay mặt đi, sau đó lại lo lắng cho Yến Vô Song và Chu Kiến Nam.