Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-02-07 19:20:32
Lượt xem: 413

Liên Kiều nghiêng đầu tránh né, rất khó hiểu: "Không phải đã giải rồi sao?"

Lục Vô Cữu chạm vào khóe môi nàng, cười mà không nói, sau đó kiềm chế không làm gì nữa, cầm khăn lau từng sợi tóc, xương quai xanh và hai tay cho nàng một cách tỉ mỉ.

Tay nàng vẫn còn run, rõ ràng có chút kháng cự, Lục Vô Cữu ôm eo nàng, khẽ cười: "Sợ rồi sao?"

Liên Kiều căn bản không dám nhìn hắn, miệng vẫn cứng rắn: "Ai sợ chứ?"

Lục Vô Cữu cũng không vạch trần nàng, bỗng nhiên lại nắm lấy đầu ngón tay hơi ửng đỏ của nàng, dùng tay bao bọc lại.

Liên Kiều sợ hãi nhanh chóng rút tay về, lập tức bò lên bờ, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn hắn như tránh tà.

Lục Vô Cữu cười thầm, sau đó tiện tay thi triển thuật tẩy trần, làm sạch hồ nước rồi mới rời đi.

Lúc này Liên Kiều đã về phòng, vừa dựa lưng vào cửa đóng sầm lại, không nhịn được lấy tay che mặt.

Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên đầu ngón tay, nàng lại nhanh chóng bỏ tay xuống, vội vàng đưa vào chậu bạc.

Rửa đi rửa lại, chà đi chà lại, gần như sắp chà tróc một lớp da, hai bàn tay vốn hồng hào trở nên đỏ tươi nàng mới chịu thôi.

Nhưng hôm nay đã chịu không ít chấn động, vừa nhắm mắt nàng liền nhớ đến tiếng thở dốc của Lục Vô Cữu bên cổ nàng và những lời hắn nói bằng giọng khàn khàn.

Không hiểu sao toàn thân lại bắt đầu nóng lên.

Nàng kỳ lạ vén rèm lên, Thần Cung lạnh như vậy, trong phòng cũng không đốt than, nàng chắc chắn không phải nóng vì thời tiết, vậy thì là thân thể nóng lên, chẳng lẽ nàng thật sự ham mê sắc đẹp của hắn sao?

Liên Kiều vừa nghĩ đến sự thật đáng sợ này, lập tức vừa bi phẫn vừa tức giận.

Nhưng còn Lục Vô Cữu thì sao? Hắn đối với nàng thế nào?

Liên Kiều cẩn thận ngẫm nghĩ lại, phát hiện hắn dường như không có cảm xúc gì đặc biệt với nàng, mỗi lần đều là làm cho xong chuyện, giải độc như thường lệ.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ dọn dẹp cho nàng, nhưng những điều này chỉ là lễ độ cơ bản, cũng không thấy gì khác thường.

Giống như nhiều lần trước đây, lịch sự và lễ độ, nhưng hắn thật sự đang nghĩ gì thì không ai biết.

Liên Kiều lại nhớ đến chuyện hồi nhỏ của bọn họ, khi đó nàng chưa ghét Lục Vô Cữu đến vậy, luôn tặng đồ cho hắn.

Những món đồ nhỏ đó đều là bảo bối của Liên Kiều, hoặc là những viên đá nhiều màu sắc nàng cất giấu, hoặc là những chiếc vỏ sò nàng tự tay xâu chuỗi, nàng dâng tặng như báu vật cho Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu cũng lịch sự nhận lấy, chưa bao giờ nói không thích.

Nhưng sau đó rất tình cờ, nàng lại tìm thấy bảo bối của mình trong đống đá bỏ hoang ở Hậu Sơn.

Từ đó về sau, dù có chậm chạp đến đâu nàng cũng hiểu Lục Vô Cữu và nàng không giống nhau, nàng đối với người hoặc việc không thích thái độ rất rõ ràng, nhưng hắn thì khác, hắn có thể mỉm cười nhận lấy, cũng có thể mỉm cười vứt bỏ.

Hắn chưa bao giờ thể hiện suy nghĩ thật sự trước mặt bất kỳ ai.

Đương nhiên, sau đó nàng luôn cãi nhau với hắn, ép hắn vào đường cùng, hắn dần dần cũng sẽ cau mày cãi lại nàng vài câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-219.html.]

Nhưng phần lớn thời gian, đặc biệt là sau khi lớn lên, hắn vẫn ít nói, và dường như đang tránh né nàng.

Đôi khi, ánh mắt hắn chạm phải nàng sẽ lập tức dời đi, đôi khi, lúc tỷ thí nàng vô tình chạm vào tay hắn, hắn sẽ lập tức rút lại.

Ánh mắt nhìn nàng dường như cũng ẩn chứa một số cảm xúc.

Liên Kiều mơ hồ cảm thấy hắn dường như đang giấu giếm nàng điều gì đó, có lẽ, là che giấu sự chán ghét đối với nàng, giống như trước đây rõ ràng không thích đồ nàng tặng nhưng vẫn phải giữ thể diện.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng không muốn nhớ lại những chuyện không vui đó nữa, nên lắc đầu.

Dù sao đi nữa, hắn nhất định sẽ không giống như nàng, nửa đêm canh ba còn đột nhiên nhớ lại cảnh giải độc chứ?

Trong lòng Liên Kiều bỗng nhiên có chút buồn bực.

Không được không được, không thể nghĩ đến hắn nữa.

Hắn có quan tâm hay không thì liên quan gì đến nàng?

Liên Kiều ép mình tĩnh tâm, kéo chăn lên, trùm đầu ngủ.

Ngày hôm sau, Liên Kiều lại tràn đầy năng lượng.

Nàng có ưu điểm là tâm hồn rộng mở, trời sập cũng phải ăn no rồi mới lên đường.

Khi đang dạo chơi trong Thần Cung, nàng tình cờ gặp nữ Thần Thị bị bỏng tay hôm trước.

Mấy ngày nay nàng suy nghĩ kỹ, cuối cùng cũng nhớ ra nữ Thần Thị này là ai, còn nhớ bọn họ từng có mối quan hệ không hề nông cạn, nên tiến đến gọi tên nàng ta.

"Cô là Khương Dao phải không?"

Khương Dao rất khách sáo, mỉm cười nói: "Đại tiểu thư bận trăm công nghìn việc, ta cứ nghĩ cô không nhớ ra ta, nên không dám đến làm phiền."

"Sao lại không nhớ chứ? Không ngờ cô lại đến đây."

Liên Kiều gãi đầu, bắt chuyện với nàng ta: "Đừng gọi ta là tiểu thư nữa, cứ gọi ta là Liên Kiều đi. Vết thương của cô thế nào rồi?"

"Đã khỏi lâu rồi." Khương Dao thở dài, "Nói ra thì, chuyện này ta còn phải cảm ơn cô, Liên Kiều."

Liên Kiều vội vàng xua tay, giải thích mình không phải muốn nhận công.

Nàng đối xử với người khác xưa nay không nhìn xuất thân, chỉ nhìn thuận mắt hay không, sở dĩ có thể nhớ được tên của Khương Dao này cũng là vì tính cách kiên cường bất khuất của nàng ta.

Hình như là năm năm trước, nàng nhớ đó là một đêm tuyết lớn, nàng đã từng cứu Khương Dao.

Vô Tướng Tông quanh năm lạnh lẽo, sau trận tuyết lớn đó càng lạnh lẽo chưa từng thấy, gió như d.a.o cắt, ngay cả tu sĩ cũng thấy khó chịu.

Loading...