Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-02-07 19:20:37
Lượt xem: 354
Yến Vô Song vỗ vai nàng: "Không sao, chỉ là nói đùa thôi, ai nói sống mũi cao thì nhất định lớn, trên bảng mỹ nam Cửu Châu sống mũi cao nhiều lắm, nhưng ta nghe nói có vài người lại hoàn toàn ngược lại, nhìn thì được chứ không dùng được."
Nàng ấy kể cho Liên Kiều nghe vài chuyện bát quái, nghe xong nàng trợn tròn mắt.
Sau đó, Yến Vô Song lại nói: "Cho nên, dù ngươi có nói với Lục Vô Cữu cũng không sao, có lẽ hắn cũng chỉ là cái mã ngoài thôi, thực ra rất nhỏ bé."
Liên Kiều sờ sờ mũi, thầm nghĩ hắn thật sự không phải vậy, hôm qua lúc đầu nàng còn ngại ngùng chỉ dám dùng một tay, sau đó thật sự quá mệt, không thể không dùng cả hai tay, lòng bàn tay đều đỏ ửng.
Nhưng lời này vạn lần không dám nói ra, Liên Kiều ấp úng: "Có lẽ vậy, haha, ai biết được."
Yến Vô Song cũng cười lớn: "Đúng vậy, loại người này mắt mọc trên đỉnh đầu, lạnh lùng như tảng băng, chắc cả đời cô độc."
Liên Kiều lại chột dạ lảng tránh ánh mắt, hắn nhìn thì lạnh lùng thật, nhưng dù sao cũng là linh mạch hệ hỏa, thực ra chỗ nào cũng nóng, cuối cùng còn làm bỏng xương quai xanh của nàng.
Lúc đó Liên Kiều còn tưởng là nước suối nóng b.ắ.n vào, nghi hoặc đưa tay sờ sờ, khiến cho ánh mắt Lục Vô Cữu sâu thẳm nắm lấy tay nàng lại kéo xuống một lần nữa, sau đó nàng tận mắt nhìn thấy mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Không được không được, không thể nghĩ nữa.
Liên Kiều bịt tai lại, lấy cớ muốn tiếp tục dạo chơi thần cung này, mới ngăn được Yến Vô Song nói tiếp.
Hai người cùng nhau ra ngoài.
Thần cung này được xây dựng lại trên nền đất cũ bị thiêu rụi, nàng đi đến rìa thần cung quan sát một chút, quả nhiên, một số nơi ở Côn Ngu Sơn vẫn còn sót lại tro tàn bị thiêu rụi sau đại chiến năm đó.
Qua bao nhiêu năm rồi, những nơi này vẫn không mọc được cây cỏ, có thể tưởng tượng được tình cảnh thảm khốc lúc bấy giờ.
Đi ra ngoài nữa, là cả một vùng bia mộ, ước chừng có hàng ngàn bia, đều là bia không chữ.
Người canh mộ nói là vì năm đó Ly Cơ g.i.ế.c quá nhiều người, hài cốt cũng đều hóa thành tro bụi, lẫn lộn vào nhau, hoàn toàn không thể phân biệt được, càng không thể nhận xác.
Liên Kiều nhìn xuống, thấy thật hùng vĩ, lại nhìn xung quanh, phát hiện bên phải bia lâm có một hố sâu khổng lồ, bèn hỏi: "Đó là cái gì, tại sao lại đào hố sâu như vậy?"
Người canh mộ rất kiên nhẫn, cười nói: "Cái hố này không có tác dụng gì, có tác dụng là đất bên trong, chắc chắn các tiên tử khi đến đây đã nhìn thấy hình nhân trong thành, đất để nặn hình nhân chính là đào từ đây ra."
Liên Kiều thấy hứng thú, đưa tay nhặt một ít, quả nhiên, đất này có màu nâu đỏ, giống như lời chủ quán trước đó nói.
Liên Kiều rùng mình lau sạch tay, lại quan sát một lúc, thỉnh thoảng vẫn thấy có người cầm giấy đến, còn thần thị thì giám sát bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-222.html.]
Một giỏ đất nhỏ có thể bán được hàng ngàn linh thạch, quả thực là một khoản thu nhập kếch xù.
Liên Kiều không khỏi lại hâm mộ, nhưng thần thị đó nói với nàng đây đã là ít rồi, bởi vì đã bị ảnh hưởng bởi vụ hình nhân g.i.ế.c người.
Trước kia, một giỏ đất này có thể bán được hàng vạn linh thạch.
Trong lòng nàn giật mình, thật là giàu có.
Nhưng, Huyền Sương Thần Quân hình như khá giản dị, cả thần cung cũng không được bài trí lộng lẫy, vậy thì số linh thạch kiếm được này đều dùng vào đâu rồi?
Liên Kiều hơi nhíu mày, định bụng sau khi quay về sẽ tìm cách hỏi thăm.
Không ngờ, nàng còn chưa kịp mở lời, thần cung đã loạn cả lên.
…
Chuyện xảy ra vào buổi sáng, trên hành lang người qua lại tấp nập, ồn ào náo nhiệt, nàng đẩy cửa ra túm lấy một thần thị trên người dính m.á.u hỏi mới biết, thì ra lúc trời còn chưa sáng có một thần thị tên Liên Hoa bị mãnh thú cắn bị thương, bị xé mất một cánh tay, nàng ta đang vội vàng tìm y quan.
Liên Kiều nhớ ra trong túi trữ vật của mình có rất nhiều linh dược trị thương ngoài da mà Chu Kiến Nam đưa cho, liền nhanh chóng chạy đến.
Vừa bước vào cửa, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt, trên mặt đất còn loang lổ vết m.á.u dài, thần thị kia đã mất m.á.u quá nhiều ngất xỉu, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Liên Kiều liếc mắt nhìn, chính là người hôm qua nàng gặp đã trêu chọc Lục Vô Cữu, nàng vội vàng dùng thuốc cho nàng ta, sau đó, Đại Tế Ti dẫn theo y quan vội vã đến, khiêng người đi chữa trị.
Liên Kiều hỏi thêm một câu mới biết thì ra Liên Hoa này bị một con bạch hổ yêu thú không đóng kỹ lồng cắn bị thương.
Con bạch hổ này vốn là linh sủng của người khác dâng lên thần cung, nhưng tính tình kiêu ngạo bất kham, Thần Quân bèn hạ lệnh nhốt nó lại để thuần phục.
Không ngờ chưa kịp thuần phục tính tình của nó, ngược lại khiến nó đói khát khó nhịn, tìm được cơ hội xông ra ăn thịt người.
Yến Vô Song không khỏi cảm thán thần thị này thật sự quá xui xẻo.
Nhưng sau khi nghe nàng kể lại, Chu Kiến Nam lại nói: "Tuy xui xẻo, nhưng may mà nàng ta chỉ bị đứt tay, linh dược nhà ta nổi tiếng là có hiệu quả kỳ diệu, nàng ta hẳn là không đến nỗi mất mạng."
Nghe vậy nàng mới hơi yên tâm.
Không ngờ đến giữa trưa, Liên Kiều lại thấy mấy vị thần thị mắt đỏ hoe, tay xách nách mang vội vã đi qua, hình như đang thu dọn đồ đạc cho ai đó.