Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 224
Cập nhật lúc: 2025-02-07 19:20:41
Lượt xem: 392
Cấm chế này dường như là cấm chế thời thượng cổ, những năm nay Liên Kiều siêng năng tu luyện, cũng đã nghiên cứu qua, nhưng chưa từng thực sự gặp phải, sợ kinh động đến người trong điện, nàng do dự không dám ra tay.
Đang phân vân, Lục Vô Cữu bên cạnh nói: "Nàng thử xem, ta lo liệu hậu quả."
Liên Kiều cứng miệng: "Ai cần ngươi lo liệu hậu quả, ta có thể làm được."
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng nàng đã yên tâm hơn.
Liên Kiều lau mồ hôi trên tay, chăm chú nghiên cứu các điểm của cấm chế này, rất nhanh, nàn đã nhìn thấu được mấu chốt bên trong, bèn ngưng tụ một luồng linh lực trong lòng bàn tay, chính xác và dứt khoát tấn công vào mấy điểm này, quả nhiên, trong nháy mắt cấm chế liền mở ra, khóe miệng nàng nhếch lên, vội vàng kéo Lục Vô Cữu cùng đi vào, sau đó giơ tay đóng cấm chế lại.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, sau khi bọn họ đi vào, trong cung điện yên tĩnh, không có chút gì bất thường.
Liên Kiều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dù sao đối diện cũng là một vị Thần Quân, cho dù thân thể tàn tật, thực lực vẫn không thể xem thường.
Hơn nữa hắn chắc chắn biết rất nhiều trận pháp hoặc tâm pháp thời thượng cổ, vì vậy nàng cực kỳ không muốn trở thành đối thủ của hắn, sợ hắn phát hiện ra, nên sau khi đi vào nàng hoàn toàn che giấu linh lực.
Lục Vô Cữu cũng giấu đi tất cả hơi thở, hai người tuần tra một lượt bên ngoài, thấy không có gì bất thường, liền đi vào nội điện.
Nội điện không có gì khác thường, cũng không có ai trong điện, nàng thấy kỳ lạ, tìm kiếm khắp nơi, phát hiện ra một công tắc mật thất, sau khi tìm cách đi vào, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng mãnh thú va vào lồng.
Quả nhiên, trong điện này cất giấu bí mật.
Lúc này, bên trong truyền đến một tiếng va chạm cực lớn, Liên Kiều nhanh chóng trốn vào một cái tủ chạm khắc hoa văn trong mật thất, kéo Lục Vô Cữu cùng vào trong.
Nhưng cái tủ này không rộng lắm, Liên Kiều chui vào thì không sao, Lục Vô Cữu quá cao quá to, chỉ có thể cúi đầu, n.g.ự.c áp vào lưng nàng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng, tay hắn cũng vòng quanh eo nàng, Liên Kiều hơi không thoải mái, muốn tránh đi một chút, lại bị Lục Vô Cữu trực tiếp giữ chặt eo nàng.
"Có người đến."
Liên Kiều đành phải ngoan ngoãn đứng im, lặng lẽ đẩy cửa tủ ra, chừa một khe hở để nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy trước mắt có một cái lồng khổng lồ được che phủ bằng vải đen, trong lồng hình như nhốt một con mãnh thú, đang không ngừng đ.â.m vào song sắt, động tĩnh rất mạnh, như thể sắp phá lồng chui ra đến nơi.
Chẳng lẽ thật sự là bạch hổ gây họa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-224.html.]
Mắt nàng không chớp, lại lặng lẽ nới rộng khe hở một chút, chỉ thấy tấm vải đen bị va chạm khiến từ từ trượt xuống, lộ ra một góc màu đen lấp lánh ánh sáng.
Hình như là... vảy?
Trong lòng Liên Kiều chợt căng thẳng, đột nhiên nảy ra một suy đoán, chẳng lẽ...
Quả nhiên, ngay sau đó, lại một tiếng va chạm mạnh mẽ, tấm vải đen trực tiếp bị va chạm đến mức rơi xuống hoàn toàn, bọn họ cuối cùng cũng nhìn rõ mãnh thú trong lồng.
Trước mắt họ là một con rồng… Đang gầm lên giận dữ.
Đồng tử Liên Kiều co rút lại, chỉ thấy con rồng này ngoại trừ móng vuốt có thể nhìn thấy từng ngón tay của người, những chỗ khác đã hoàn toàn là hình dạng của rồng thật.
Hơn nữa, con rồng này có kích thước không lớn, rất có thể là nở ra từ quả trứng rồng bị mất trong địa cung nhà họ Chu.
Điều đáng kinh ngạc hơn là màu sắc của con rồng này, lại là màu đen tuyền, lấp lánh ánh sáng.
Chẳng lẽ đây chính là con rồng gây họa mà Chu Sơ nhìn thấy trước khi chết?
Liên Kiều ngước nhìn Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu cúi đầu, giữ vai nàng ra hiệu nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Vì vậy, Liên Kiều án binh bất động, tiếp tục quan sát qua khe hở, chỉ tiếc góc nhìn quá hạn hẹp, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một góc nhỏ.
Lúc này, hình như có người đang đến gần, chỉ thấy con rồng kia hình như là sợ hãi hoặc tức giận, va chạm càng mạnh hơn, ngay sau đó con rồng đen đang điên cuồng va chạm vào lồng sắt kêu lên thảm thiết, thì ra là nó bị một nhát d.a.o đ.â.m vào đuôi, lập tức một dòng m.á.u rồng b.ắ.n ra.
Trùng hợp làm sao, m.á.u b.ắ.n về phía cái tủ này.
Máu này rõ ràng không phải thứ tốt lành gì, Liên Kiều đang sợ hãi thì Lục Vô Cữu nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ giùm nàng một chút. Nàng trừng mắt nhìn m.á.u rồng nhỏ xuống mu bàn tay hắn, rồi cảm thấy rõ ràng có thứ gì đó nhanh chóng phình to, lấp đầy khe m.ô.n.g nàng.
Mặt nàng đỏ bừng, đang định né ra thì bỗng nhiên ngoài tủ xuất hiện một đôi giày vải thô màu xanh đá. Trên giày thêu vân mây, viền chỉ vàng, đế giày còn mới tinh.
Liên Kiều lập tức bất động, nín thở. Đôi giày này nàng nhận ra, chính là giày của Thần Quân. Nhưng Thần Quân không phải bị tàn phế hai chân, không thể đi lại sao? Mà người này rõ ràng đang đứng đấy.
Nàng chậm rãi ngước mắt lên, nhìn lên trên, khuôn mặt đó, quả thực chính là Huyền Sương Thần Quân không thể nhầm lẫn. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Huyền Sương Thần Quân lẽ nào giả vờ tàn phế?
Trong đầu nàng hỗn loạn, đúng lúc này, chuyện càng quỷ dị hơn đã xảy ra, chỉ thấy Thần Quân rút ra chủy thủ, l.i.ế.m m.á.u trên đó, rồi lại trực tiếp hút m.á.u rồng từ vết thương.
Con rồng đau đến mức gào thét, điên cuồng đập phá. Liên Kiều sợ đến mức suýt nữa hét lên, Lục Vô Cữu vội vàng bịt miệng nàng lại.