Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-02-07 19:20:48
Lượt xem: 439

Không chỉ không dám nhìn hắn nữa, nàng thậm chí còn bịt chặt tai, sợ nghe thấy những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập không nên nghe.

Thật dễ lừa.

Lục Vô Cữu xoa xoa ngón tay, cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại, khẽ cười trầm thấp.

Đợi đến khi Liên Kiều hoàn toàn trốn đi, hắn cụp mắt xuống, nhìn lớp băng giá vừa bị ép xuống giờ lại từ từ ngưng tụ trong lòng bàn tay, nụ cười dần biến mất.

Tại sao hắn lại có phản ứng với Xích khóa long?

Xích khóa long chỉ trói được rồng, lúc trước Chu Thư có thể tự tay kéo đứt Xích khóa long, vừa rồi Liên Kiều cầm sợi xích này cũng không có gì khác thường.

Thiên Ngu Lục thị trước đây chính là thần thị phụng sự Thần Chủ, linh căn hệ Hỏa của bọn họ được truyền thừa từ long mạch.

Chỉ có hắn, duy nhất chỉ có hắn.

Trừ phi... huyết mạch của hắn có dị thường, hơn nữa còn liên quan đến long mạch.

Lời tiên tri trước khi c.h.ế.t của Chu Thư hiện rõ mồn một, Lục Vô Cữu từ từ siết chặt lòng bàn tay.

Băng giá nhanh chóng biến mất, hóa thành nước chảy ra từ kẽ tay hắn.

Tiếng nước tí tách khiến hắn nhớ lại một chuyện đã cố tình quên đi nhưng lại không thể quên được khi còn ở Thiên Ngu.

Phụ tử, quân thần, trước khi vào Vô Tướng Tông, hắn không hề cảm thấy có vấn đề gì.

Cho đến khi gặp Liên Kiều, hắn tận mắt chứng kiến có người có thể làm nũng trước mặt cha mẹ, hống hách ngang ngược.

Mỗi lần thấy Liên Kiều nhõng nhẽo đòi Liên chưởng môn cõng, hắn luôn cau mày, cảm thấy nàng quá vô phép tắc.

Thấy Liên Kiều phạm lỗi, bị Liên chưởng môn cầm roi đuổi khắp núi, hắn lại lạnh lùng nghĩ, cảm thấy đó là điều nàng đáng nhận.

So với việc suốt ngày cãi cọ ồn ào với nàng, mọi người đều rất khách sáo với hắn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Kể cả phụ hoàng mẫu hậu của hắn.

Họ không phải đối xử tệ với hắn, ngược lại, họ đối xử rất tốt với hắn, thân phận, địa vị, cái gì cần có đều cho đủ.

Sau khi được đưa đến Vô Tướng Tông, chỉ riêng việc hầu hạ hắn ăn mặc ở đã có mười hai lễ quan.

Thứ hắn muốn đều dễ dàng có được.

Thứ hắn không muốn, chỉ cần hơi nhíu mày, dù là người hay vật, ngày hôm sau sẽ không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-228.html.]

Chỉ có một điều, mỗi năm hắn chỉ được gặp phụ hoàng mẫu hậu một lần.

Hầu hết thời gian là hắn trở về Thiên Ngu, đôi khi họ cũng đến Vô Tướng Tông, mỗi lần gặp mặt, sự khách sáo lại nhiều hơn sự thân thiết.

So với phụ hoàng, mẫu hậu đối với hắn ân cần hơn nhiều, hắn có thể cảm nhận được mẫu hậu dường như có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Việc học, việc tu luyện, phụ hoàng đã hỏi rồi, bà không hiểu, cũng không hỏi nhiều.

Làm đồ ăn cho hắn, hắn lại không có vị giác, ăn gì cũng nói ngon, lại càng im lặng.

Cuối cùng chỉ còn lại y phục, mỗi lần bà đều tự tay đo may y phục cho hắn, thấy y phục hắn ngắn đi, bà vừa vui mừng vừa xúc động, luôn than thở hắn lớn quá nhanh.

Đây là những khoảnh khắc hiếm hoi họ gần gũi nhau.

Và mỗi lần đo xong, may xong y phục, hắn lại phải đi.

Có một lần cũng như vậy, đến đêm trước khi đi, hành lý đã được sắp xếp xong, y phục cũng đã được đưa đến, Lục Vô Cữu nhìn thấy bóng lưng mẫu hậu lặng lẽ quay đi, đột nhiên lại nhớ đến Liên Kiều một cách không đúng lúc.

Hắn nhớ không phải là chuyện tốt đẹp gì, mà là một lần nàng bị đánh, nàng làm nũng ôm lấy cha mình kêu đau chân, đòi cha cõng nàng về.

Cha nàng cười nói rõ ràng không đánh vào chân nàng, chỉ đánh vào lòng bàn tay, sao nàng lại đau chân?

Liên Kiều không chịu bỏ cuộc, liên tục kêu đau, cuối cùng cũng leo lên lưng cha nàng.

Kết quả là Liên chưởng môn cõng nàng suốt quãng đường, lúc xuống núi thì cơn giận đã tiêu tan hết, Liên Kiều cũng ngủ gục trên lưng ông, trận đòn thứ hai vốn đã nói trước cũng biến mất không dấu vết.

Vì vậy, khi mẫu hậu sắp quay người đi ra ngoài, hắn bỗng nhiên ho khan vài tiếng, nói là không khỏe, khiến mẫu hậu lo lắng quay lại, rồi lại mời thái y, cả căn phòng chật kín người.

Do giả bệnh nên không thể tìm ra nguyên nhân, lần đó Lục Vô Cữu đã ở lại Thiên Ngu thêm nửa tháng, đây một điều chưa từng có.

Nửa tháng này, mẫu hậu luôn túc trực bên cạnh hắn, ân cần hỏi han. Đây cũng là khoảng thời gian hắn ở bên mẫu hậu lâu nhất trong ký ức của mình.

Hắn thậm chí còn nghĩ cứ như vậy không đến Vô Tướng Tông nữa cũng được.

Cuối cùng, làm thế nào mà hắn lại thay đổi chủ ý?

Là do hắn vô tình nhìn thấy một màn.

Đêm đó đã khuya, hắn giả vờ ngủ, qua ba lớp cửa, hắn nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, đứng dậy đẩy cửa ra, thì thấy trong thư phòng của mình, phụ hoàng uy nghiêm đang đứng khoanh tay, mẫu hậu cao quý đang ngồi trên ghế gỗ đàn hương chạm khắc, vẻ mặt mệt mỏi.

Hắn nghe thấy phụ hoàng hạ giọng, hơi giận dữ: "Tâm tư của nó, nàng thật sự không nhìn ra sao, cần gì phải chiều theo nó mãi? Nửa tháng rồi lại nửa tháng, nửa tháng ngắn lắm sao?"

Mẫu hậu thở dài: "Dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ, nó chỉ mới tí tuổi đầu đã bị đưa đến nơi khổ sở như Vô Tướng Tông, quanh năm suốt tháng cô đơn một mình, chàng nỡ lòng nào? Nếu đổi lại là Khiếu Nhi của chúng ta, chàng thật sự nỡ..."

Loading...