Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-02-08 19:25:12
Lượt xem: 360

Tại sao?

Thông thường, cây cối ưa sáng, chỉ có mặt hướng về phía ánh sáng mới sum suê, chẳng lẽ chỗ Ly Cơ bị xích có ánh sáng chiếu vào, có lối ra?

Liên Kiều bèn đi qua quan sát kỹ lưỡng, thấy nơi này lát đầy những phiến đá xanh dày, nhìn kỹ lại, thấy trên phiến đá còn có vài lỗ nhỏ.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một câu - nước chảy đá mòn.

Chẳng lẽ, đây là do nước mắt của Ly Cơ nhỏ xuống, lâu ngày tích tụ?

Nghe nói bà ta bị giam cầm một trăm năm, nếu ngày nào cũng khóc, đúng là có thể nhỏ giọt đến xuyên thủng.

Nhưng rất nhanh, Liên Kiều lại lắc đầu, Ly Cơ nổi tiếng là kiêu ngạo m.á.u lạnh, là người có thể không chớp mắt tàn sát hàng ngàn tu sĩ, sao bà ta lại khóc được?

Loại người này thà đổ m.á.u chứ không rơi lệ.

Liên Kiều nhìn mấy sợi Xích khóa long, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng con rồng bị treo lên mà nàng đã thấy trong địa cung.

Ly Cơ e rằng cũng bị xích xuyên qua xương sống, tứ chi bị khóa chặt, treo lơ lửng giữa không trung.

Vậy thì, những lỗ nhỏ này chẳng lẽ là do m.á.u từ xương sống của bà ta ngày ngày nhỏ giọt xuống mà xuyên thủng?

Liên Kiều lập tức nổi da gà, dù đã qua bao nhiêu năm tháng, dường như vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau của Ly Cơ.

Nếu đổi lại là nàng bị giam cầm như vậy ngày này qua ngày khác, sống không bằng c.h.ế.t trong suốt trăm năm, thật khó mà nói nàng ra ngoài rồi có điên cuồng hơn Ly Cơ hay không.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng kể lại phát hiện này cho Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu cúi người, lấy tay vân vê lớp bột màu đỏ trên phiến đá, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi dời mắt.

Sau đó, hắn đột nhiên nói: "Những phiến đá này bị lệch vị trí, có lẽ đã bị người ta di chuyển rồi."

"Sao ngươi biết?" Liên Kiều thắc mắc.

"Máu." Lục Vô Cữu liếc nhìn, "Những phiến đá bị nhỏ giọt xuyên thủng này nằm rải rác, nếu Ly Cơ bị xích treo lên thì e rằng khó mà cử động được, m.á.u nhỏ xuống sẽ không phân tán như vậy."

Liên Kiều lại quên mất chi tiết này, nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý, nếu phiến đá đã bị di chuyển, chẳng lẽ bên dưới chôn thứ gì đó?

Nàng chắp hai tay, khẽ nói một tiếng đắc tội, sau đó dùng sức nhấc phiến đá lên, bới đất.

Chỉ bới một lớp đất mỏng, nàng đã sờ thấy một vật cứng cứng, hình như là một khúc gỗ.

Liên Kiều đưa tay phủi đi, thấy hoa văn trên khúc gỗ giống như những lá vàng lấp lánh, là gỗ Kim Tơ Nan.

Nhưng loại gỗ này không phải thường dùng để làm quan tài sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-230.html.]

Trong lòng nàng chợt giật mình, chẳng lẽ dưới phiến đá xanh chôn một cỗ quan tài.

Sẽ là ai đây?

Ly Cơ? Không đúng, Ly Cơ lấy hồn làm dẫn, đã hồn phi phách tán rồi.

Sư phụ của bà ta? Nghe nói vị Đại Tế Ti này cũng c.h.ế.t dưới tay Ly Cơ.

Liên Kiều tăng nhanh động tác, rất nhanh, nàng đã bới hết lớp đất, quả nhiên, một cỗ quan tài bằng gỗ Kim Tơ Nan chạm khắc hoa văn và phù chú phức tạp lộ ra.

Cỗ quan tài này vô cùng xa hoa, dường như bên trong chôn cất một nhân vật tầm cỡ nào đó.

Mở quan tài một cách tùy tiện e rằng sẽ gặp nguy hiểm, cả hai đều lùi lại vài bước, sau đó Lục Vô Cữu vung tay áo, nắp quan tài bị đóng chặt bởi cấm chế lập tức bị bật tung ra, đập vào vách đá vỡ tan tành.

Cùng lúc đó, từ trong quan tài phát ra ánh sáng vàng chói mắt, khiến người ta đau nhói.

Liên Kiều dùng tay áo che mắt, một lúc sau mới thích nghi được.

Lúc này, Lục Vô Cữu đã bước đến trước quan tài, sắc mặt hắn gần như ngay lập tức trở nên u ám, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có.

“Chuyện gì vậy?” Liên Kiều rướn người tới gần, tưởng rằng t.h.i t.h.ể trong quan tài đã bị phân hủy, trông đáng sợ đến rợn người.

Thế nhưng khi đến gần, nhìn rõ người trong quan tài, nàng như rơi vào hầm băng, toàn thân run lên.

“Sao có thể!”

Chỉ thấy người nằm trong quan tài đúng là một người, t.h.i t.h.ể vẫn còn nguyên vẹn, y phục chỉnh tề, thậm chí da thịt trông vẫn còn đàn hồi, chỉ có một vết thương xé rách ở bụng, thấm đẫm cả y phục.

Nhưng điều đáng sợ không phải là vết thương dữ tợn này, mà là khuôn mặt của thi thể, hay nói đúng hơn, chính là sự tồn tại của t.h.i t.h.ể này.

Bởi vì t.h.i t.h.ể sống động như thật này chính là Huyền Sương Thần Quân.

Liên Kiều hồi thần sau một lúc lâu: “Là ta nhìn nhầm sao? Huyền Sương Thần Quân không phải đang ở trên đó sao, đây lại là ai, chẳng lẽ là giả?”

Lục Vô Cữu cúi người, cẩn thận quan sát một lượt, lại nói: “Không, nghe nói thần thể sau khi c.h.ế.t không bị phân hủy, toàn thân được kim quang che chở, đây quả thật là t.h.i t.h.ể của Huyền Sương Thần Quân.”

Liên Kiều nhìn trái nhìn phải, không tìm ra lời nào để phản bác.

Nàng hoàn toàn mờ mịt: “Nếu t.h.i t.h.ể này là thật, chẳng lẽ Huyền Sương Thần Quân đã c.h.ế.t từ lâu, người ở trên kia là giả? Cho nên vị Thần Quân ở trên kia mới đột nhiên có thể đứng dậy?”

Lục Vô Cữu nhíu mày: “Không, ta đã từng giao thủ với người ở trên kia, hắn sử dụng thần lực thuần chính, cũng chính là Huyền Sương Thần Quân không nghi ngờ gì nữa.”

Liên Kiều càng kinh ngạc hơn: “Vậy chẳng lẽ, bọn họ là song sinh? Kỳ thực năm đó sau khi Thần Cung bị diệt, người ta m.ổ b.ụ.n.g lấy ra là hai đứa trẻ?”

Lục Vô Cữu không nói gì, chỉ nâng cằm t.h.i t.h.ể lên, nhìn yết hầu của hắn.

Loading...