Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-02-08 19:25:23
Lượt xem: 424

Khi vịn tường nghỉ ngơi, đột nhiên, có thứ gì đó mềm mại áp sát vào.

Nàng cúi đầu nhìn, hóa ra là con của nàng, con rồng nhỏ đó.

Nó vẫn còn thoi thóp, dường như biết nàng là mẹ, ngửi thấy hơi thở liền yếu ớt dùng đuôi móc chặt lấy mắt cá chân nàng.

Không giống như con quái thai trong nỗi sợ hãi của nàng, nó rất gầy yếu, nhưng lại hoàn chỉnh không tì vết.

Chắc hẳn nếu sau này có cơ hội hóa thành người, cũng sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh.

Chỉ tiếc là, rồng con phá vỏ sớm rất khó sống sót, trừ khi có mẹ ngày đêm không rời canh giữ.

Nhưng nàng làm không được, cũng không nên để số phận bi thảm của thần tộc tiếp diễn nữa.

Cuối cùng nàng không g.i.ế.c nó, cũng không ôm nó, chỉ chậm rãi gỡ cái đuôi đang móc lấy nàng, sau đó không quay đầu lại, xách kiếm rời đi.

Ảo cảnh đến đây đột ngột kết thúc.

Hương thơm của quả Chu Dư cũng dần dần tan biến, trước mắt đã là vực sâu vạn trượng, nhưng không còn là vực sâu ngàn năm trước nữa, nơi đây không có Ly Cơ, cũng không có rồng con, chỉ có nàng và Lục Vô Cữu.

Ảo cảnh vô cùng chân thật, xen lẫn tâm trạng của Ly Cơ, đặt mình vào trong đó, như thể đã tự mình trải qua một lần.

Tình yêu của nàng, thù hận của nàng, sự bất lực của nàng, sứ mệnh của nàng...

Khi bóng lưng kiên quyết của Ly Cơ hoàn toàn biến mất, Liên Kiều cảm thấy như một phần hồn phách của mình cũng bị mang đi.

Nàng biết kết quả cuối cùng, một lần chia tay này, người xưa vĩnh viễn cách xa.

Cung Côn Luân biến thành biển m.á.u vô biên, lửa cháy mãi không tắt, cháy rụi suốt mấy năm.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, khó trách Ly Cơ không tiếc dùng thần hồn làm dẫn, tan thành tro bụi, nàng ấy coi như đã toại nguyện, sau này thần cung không còn tồn tại, những gia tộc đã từng tàn hại thần tộc kẻ c.h.ế.t người bị thương, cuối cùng tan rã, trở thành như ngày hôm nay, nếu nàng ấy biết được, có lẽ cũng có thể cảm thấy an ủi phần nào.

Nhưng con rồng nhỏ đó, thật sự đáng tiếc...

Trong lòng Liên Kiều dậy sóng, lâu không thể bình tĩnh, không khỏi thở dài, Lục Vô Cữu bên cạnh lại quay lưng, im lặng hồi lâu, dường như không có chút d.a.o động nào.

Liên Kiều đang vô cùng cảm thương, nhịn không được chọc hắn: "Ngươi nói xem, cái tên cuối cùng Ly Cơ chọn trong hồi ức là gì, tại sao Ly Cơ lại cảm thấy Đại Tế Ti nhất định sẽ thích? Ảo cảnh đều là những mảnh vỡ, lúc đó đột ngột kết thúc, ta không nhìn thấy, ngươi có nhìn thấy không?"

Lục Vô Cữu khoanh tay đứng, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Không."

Liên Kiều lộ vẻ tiếc nuối: "Thôi vậy."

Lục Vô Cữu kỳ thực đã nhìn thấy.

Nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-236.html.]

Bởi vì hai chữ đó chính là tên của hắn - Vô Cữu.

Hắn lại đột nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ không đáng kể.

Hắn có một đệ đệ, cùng mẹ sinh ra, tên là Lục Khiếu.

Lục Khiếu nhỏ hơn hắn hai tuổi, tùy ý phóng túng, tính tình hoàn toàn khác với hắn, lại hết lần này tới lần khác thích so sánh với hắn.

Năm còn nhỏ, Lục Khiếu thậm chí còn gây sự vì tên dài ngắn, khóc lóc hỏi mẫu hậu tại sao tên của hắn lại nhiều hơn Lục Vô Cữu một chữ.

Mẫu hậu hiếm khi nổi giận, mắng Lục Khiếu không lo việc chính, suốt ngày nghĩ đến những chuyện không đâu.

Nhưng không chịu nổi sự mè nheo của Lục Khiếu, bà vẫn nói, nói tên của hắn vốn cũng là một chữ, chỉ là lúc đó hạn hán ba năm, yêu ma hoành hành, vương triều nổi loạn khắp nơi, hoàng đế bất đắc dĩ phải hạ chiếu.

Mà sau khi hắn sinh ra, trời giáng cam lộ, nguy cơ được giải quyết, cho nên, vì mang đến điềm lành, hắn được đặt tên là Vô Cữu, có nghĩa là không tai không họa.

Lục Vô Cữu vốn không để ý đến những điều này, lúc này, nhớ lại hai chữ Vô Cữu, đột nhiên nhớ tới ý nghĩa thứ hai của Vô Cữu - Vô Cữu, cũng là bất cữu, tức là không trách cứ, bỏ qua quá khứ.

Hắn kỳ thực không phải là điềm lành, mà là tội lỗi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Vậy thì, là để ai bỏ qua quá khứ?

Lại không oán trách điều gì nữa?

Tâm tư rối như tơ vò, Lục Vô Cữu khí huyết cuồn cuộn, linh lực quanh thân bắt đầu hỗn loạn.

Thật ra từ khi thăng cấp, hắn đã mơ hồ nhận thấy có một cỗ linh lực càng ngày càng khó khống chế, giống như có thứ gì đó sắp sửa bộc phát ra.

Lúc đó hắn cho rằng đây là kết quả của việc không thể hoàn toàn khống chế sau khi thăng cấp, nhưng lúc này, trong lòng hắn lại có một suy đoán khác.

Hắn cưỡng ép vận chuyển luồng khí lục không thể khống chế kia, trong nháy mắt, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, khí huyết trong cổ họng sôi trào. Cúi đầu nhìn xuống, linh lực chạy qua nơi nào, cánh tay dưới lớp áo bào liền hiện ra vảy.

Vảy đen.

Quả nhiên.

Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, tuy không biết vì sao thời gian trên người hắn lại dừng lại ngàn năm, nhưng hắn đã hiểu ra một chuyện.

Hắn được sinh ra từ bụng mẫu hậu, nhưng không phải con của mẫu hậu, cho nên mẫu hậu mới nói những lời như vậy.

Còn mẫu thân thật sự của hắn, lại cực kỳ chán ghét hắn.

Lục Vô Cữu chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, áp chế những chiếc vảy đen xấu xí kia.

Liên Kiều hoàn toàn không nhận ra, vẫn còn đắm chìm trong dư vị của ảo cảnh, đầu có hơi đau.

Nàng xoa xoa đầu, than ngắn thở dài: "Tuy chúng ta đều không nhìn thấy tên, nhưng con rồng nhỏ này đích thực là có tồn tại, cho nên, Ly Cơ thật sự có một đứa con, hơn nữa con rồng này cũng là màu đen. Nếu đứa nhỏ này còn sống, ta thấy tám chín phần chính là Tà Thần trong lời tiên tri rồi."

Loading...