Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 251

Cập nhật lúc: 2025-02-10 20:09:10
Lượt xem: 405

Âm thanh hỗn tạp lẫn lộn, sự bình tĩnh mà Lục Vô Cữu miễn cưỡng duy trì dần dần sụp đổ, sát khí quanh người, gân xanh nổi lên.

Liên Kiều nhanh chóng phong bế mấy huyệt đạo lớn của hắn, dùng thuật chữa trị cho, vừa tức giận quát mắng những tu sĩ kia.

"Hắn làm vậy là vì ai? Các ngươi đừng có vong ân bội nghĩa! Hơn nữa, hắn căn bản không sao, chỉ là bị thương thôi."

Các tu sĩ nhất thời im lặng, nhưng tiếng xì xào vẫn không thể tránh khỏi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Nàng không đi sao?" Lục Vô Cữu lạnh lùng nhìn nàng, "Không sợ sao?"

Liên Kiều bị hắn nhìn chằm chằm như con mồi, rất khó nói hoàn toàn không sợ.

Nhưng càng nhiều hơn là lo lắng.

Nàng thành thật nói: "Sợ, nhưng nếu ngươi chết, cho dù ta sống cũng sẽ day dứt cả đời. Ngươi mau bức nội đan của rồng đen ra, có lẽ còn cứu được."

Lục Vô Cữu không nói gì, chỉ là ánh mắt nhanh chóng biến đổi, lạnh lùng bảo nàng đi.

Liên Kiều không chịu, vừa lại gần, lại đột nhiên bị Lục Vô Cữu dùng một tay bóp cổ.

Lúc này, ánh mắt hắn nhìn nàng không còn chút hơi ấm nào, đôi mắt dần dần hiện lên màu vàng yêu dị, vảy đen trên cánh tay lan ra nhanh chóng, trên trán thậm chí hiện lên ấn ký Đọa Tiên mờ ảo.

Liên Kiều bỗng nhiên sững sờ, chẳng lẽ, Đọa Thần mà Chu Sơ nói đến chính là Lục Vô Cữu sao?

Cổ họng nàng đau nhói, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, môi mấp máy, cố gắng gọi lại lý trí của hắn.

Đừng.

Đừng biến thành như vậy.

Thật sự sẽ vạn kiếp bất phục...

Trong lúc hai người giằng co, Yến Vô Song xông lên định cứu Liên Kiều, nhưng Lục Vô Cữu chỉ hơi giơ tay lên, nàng ấy đã bị hất văng. May mà Chu Kiến Nam nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, lùi lại vài bước.

Luyện hóa nội đan của một con rồng lai, lại đánh bại Huyền Sương Thần Quân, Lục Vô Cữu lúc này rõ ràng lợi hại hơn hai người bọn họ, cũng đáng sợ hơn.

Nếu hắn hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, e là không ai có thể ngăn cản.

Trong sự sợ hãi bao trùm, Liên Kiều đã gần như không thở được, nàng dùng hết sức lực gọi tên hắn.

"Lục... Vô... Cữu, dừng tay!"

Lục Vô Cữu ánh mắt thờ ơ, sát khí ngập tràn, ấn ký Đọa Tiên trên trán lúc ẩn lúc hiện, trước mắt một mảng đỏ đầy máu, căn bản không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Đột nhiên, hắn dường như nghe thấy tiếng chuông bạc.

Trong trẻo, êm tai.

Trong những tháng ngày tẻ nhạt đã qua, đã ở bên hắn rất nhiều năm.

Mơ mơ hồ hồ, trong đầu hiện lên một khung cửa sổ, từ trong cửa sổ thò ra một cái đầu nhỏ lông xù, đuôi tóc tết bằng dây đỏ buộc chuông bạc.

Lại nhìn lên trên, khuôn mặt thiếu nữ hiện ra, vuốt tóc cười tủm tỉm hỏi hắn có đẹp không.

Mèo... chuông bạc... còn có, Liên Kiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-251.html.]

Đầu óc hỗn độn của Lục Vô Cữu bỗng nhiên tỉnh táo, bóng tối trong mắt cuồn cuộn, cố gắng áp chế luồng sức mạnh muốn xông ra kia, cho đến khi cổ họng dâng lên một cổ vị tanh ngọt, những ác ý không ngừng cuồn cuộn, gào thét điên cuồng kia mới bị áp chế hoàn toàn.

Mắt vừa mở, khi nhìn rõ mình đang bóp cổ ai, hắn đột nhiên buông tay.

Liên Kiều vừa được thả ra thì chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mà Lục Vô Cữu vẫn dừng tay, đáy mắt trong veo, xem ra đã hoàn toàn khống chế được nội đan của rồng đen.

Tuy nói vậy, nhưng suýt chút nữa c.h.ế.t trong tay hắn, Liên Kiều vẫn còn sợ hãi, ôm cổ ho sặc sụa.

Lúc này, Lục Vô Cữu chậm rãi tiến lên, ngón tay lạnh lẽo muốn chạm vào vết bầm trên cổ nàng.

"Đau không?"

Vảy đen trên cánh tay hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, những nơi bị hơi thở của hắn lướt qua đều khiến người ta sởn gai ốc.

Liên Kiều theo bản năng né tránh: "Không đau."

Tay Lục Vô Cữu trống không, đôi mắt bỗng nhiên lại biến thành màu vàng nhạt yêu dị, linh lực quanh người không ngừng d.a.o động, xem ra lại có xu hướng tẩu hỏa nhập ma, sắp hóa thành Đọa Tiên.

Liên Kiều vội vàng đổi lời: "Đau."

Sát khí của Lục Vô Cữu lập tức tiêu tan, dùng trán chạm vào trán nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng.

"Xin lỗi, làm nàng đau rồi."

Liên Kiều không dám nhúc nhích, hơi thở căng thẳng, để mặc cho những ngón tay lạnh lẽo lướt qua vết thương của nàng, vừa dịu dàng vừa bá đạo.

Nàng mơ hồ cảm thấy Lục Vô Cữu dường như... có chút khác lạ.

[Tác giả có lời muốn nói]

Lục Vô Cữu ở giai đoạn sau kỳ thực có chút chán đời, nhẹ nhàng bệnh kiều và cố chấp, nhưng Liên Kiều nhà chúng ta là người hài hước, tình cảm sẽ không ngược đâu [mắt sáng long lanh]

Lục Vô Cữu như rơi vào một giấc mơ dài.

Hắn rất ít khi nằm mơ.

Số ít giấc mơ gần như đều là về Liên Kiều.

Lần này cũng vậy.

Trong mơ trở lại lúc hắn khoảng mười bốn tuổi, năm đó hắn lớn rất nhanh, gần như tháng nào cũng thay đổi.

So với hắn, Liên Kiều lớn chậm hơn một chút.

Nàng rất thích so sánh với hắn, ngay cả trong chuyện này.

Đang đi hắn thường phát hiện nàng lặng lẽ đi theo sau, rồi lén lút đưa tay ra so sánh chiều cao của hai người.

Một khi phát hiện chênh lệch chiều cao lớn hơn, nàng sẽ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt rất không vui.

Tức giận nhưng không dám nói thẳng với hắn, nên liền lén lút dùng chân giẫm lên bóng của hắn.

Lục Vô Cữu lúc đầu chỉ thấy nàng phiền, ngay cả chuyện này cũng so đo, nàng không còn việc gì khác để làm sao?

Loading...