Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 259
Cập nhật lúc: 2025-02-10 20:09:24
Lượt xem: 347
Lục Vô Cữu mím môi, chỉ nói: "Họ không hợp nhau."
"Vì sao?" Triệu hoàng hậu truy hỏi, "Khiếu nhi dường như rất thích nàng."
Lục Vô Cữu thản nhiên nói: "Nàng còn nhỏ, Liên chưởng môn e rằng không nỡ."
"Thì ra là vậy." Triệu hoàng hậu suy nghĩ, "Vậy cũng không sao, Khiếu nhi và nàng tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, người trẻ tuổi, mài giũa một chút cũng tốt."
Triệu hoàng hậu còn muốn hỏi gì nữa, Lục Vô Cữu lấy cớ phải đi thăm quốc sư.
Lúc sắp đi, Triệu hoàng hậu đột nhiên gọi hắn lại, muốn nói lại thôi.
Lục Vô Cữu quay đầu lại, Triệu hoàng hậu ngây người nhìn hắn, nói hắn dường như lại cao thêm, đúng lúc đang giao mùa, lần này bà cũng sẽ ở lại Vô Tướng Tông thêm một thời gian, ít nhất là đến khi đại hội kết thúc, hỏi hắn có muốn chuẩn bị thêm y phục không.
Lục Vô Cữu thản nhiên nói không cần.
Ra khỏi cửa, lông mày hắn hơi nhíu lại, bước chân cũng không còn nhẹ nhàng nữa.
Quốc sư vẫn chưa xuất quan, Lục Vô Cữu đứng từ xa nhìn qua cánh cửa.
Lúc này, vừa hay gặp Liên chưởng môn cũng đến thăm, vẻ mặt đầy lo lắng.
Liên chưởng môn hiếm khi khâm phục ai, nhưng lại hết lời khen ngợi quốc sư: "Ta quen biết ông ấy đã hơn trăm năm, từ khi ông ấy đảm nhiệm chức quốc sư Thiên Ngu đến nay luôn tận tâm tận lực, sự lớn mạnh của Thiên Ngu, ông ấy là công thần lớn nhất, trước đây ta vẫn luôn cho rằng ông ấy sẽ là người phi thăng, không ngờ ông ấy lại luôn dậm chân tại chỗ, cuối cùng lại tình nguyện mạo hiểm nguy cơ hồn phi phách tán để cứu con, quả thật là cúc cung tận tụy, nhân nghĩa vẹn toàn."
Ánh mắt trầm tĩnh của Lục Vô Cữu gợn lên một tia sóng: "Hồn phi phách tán?"
Liên chưởng môn nói: "Đúng vậy, thọ mệnh của ông ấy vốn đã không còn nhiều, lần này lại tiêu hao phần lớn tu vi, e rằng không chống đỡ được bao nhiêu năm nữa."
Lục Vô Cữu hơi cụp mắt xuống: "Vậy quốc sư khi nào có thể xuất quan?"
"Ước chừng ba năm ngày nữa." Liên chưởng môn ước lượng, vỗ vai hắn, lại nói mỗi người một số phận, bảo hắn cũng đừng quá lo lắng.
…
Sinh thần của Liên Kiều là sau Tiên Kiếm Đại Hội.
Nàng thật ra không ngờ Lục Vô Cữu lại nhớ, nhưng nghĩ lại, hắn có trí nhớ siêu phàm, chuyện nhỏ này đối với hắn hẳn là không đáng gì.
Cây trâm hắn tặng thật ra cũng không hề hoa lệ, trông giống như được mài giũa tạm thời.
Mặc dù vậy, Liên Kiều vẫn không nhịn được lấy ra xem đi xem lại, cả ngày đều hồn bay phách lạc.
Tối nay cũng vậy, nàng đang mân mê cây trâm thì đột nhiên, trên tay trống không.
Quay đầu lại, chỉ thấy Yến Vô Song không biết từ lúc nào đã đi vào, cầm cây trâm trên tay với vẻ mặt đầy ẩn ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-259.html.]
"Ồ, ai tặng vậy, nhìn đến ngây người rồi, cười ngây ngô mãi, ta gọi ngươi mấy tiếng cũng không nghe thấy."
Liên Kiều vội vàng giật lại, vẻ mặt bối rối: "Nào có."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Thật sao?" Yến Vô Song lại gần, chỉ vào má nàng nói, "Mặt đỏ lên rồi, còn nói không có! Nói mau, rốt cuộc là vị tiên quân nào khiến ngươi động xuân tâm?"
Liên Kiều kinh ngạc nhìn, không thể tin nổi: "Động lòng? Ta sao?"
Yến Vô Song dùng khuỷu tay huých nàng một cái: "Còn giả vờ, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, ta lại không nhìn ra sao? Mặt ngươi đỏ thành cái dạng gì rồi?"
Yến Vô Song trực tiếp đưa một chiếc gương đồng đến trước mặt Liên Kiều.
Chỉ thấy người trong gương mắt long lanh, má ửng hồng, vẻ e lệ của thiếu nữ hiện rõ mồn một.
Liên Kiều không dám tin mình vừa rồi lại có bộ dạng như vậy, ánh mắt đờ đẫn, chiếc gương trong tay bỗng rơi xuống đất.
Yến Vô Song nhanh tay đỡ lấy: "Sao ngươi có vẻ rất ngạc nhiên vậy?"
Làm sao Liên Kiều không ngạc nhiên được, trước đây nàng là người ghét Lục Vô Cữu nhất, sao có thể động lòng với hắn.
Nàng che mặt: "Phì phì, sao có thể, ta chỉ... chỉ là bị sắc đẹp làm mờ mắt, ham mê sắc đẹp của hắn thôi."
Yến Vô Song lập tức cười ha hả, cười đến đau cả bụng.
Liên Kiều khó hiểu: "Ngươi cười cái gì?"
"Chỉ ngươi thôi? Ham mê sắc đẹp?" Yến Vô Song cười đến mức đập bàn, "Giống khúc gỗ vậy, ngươi không thích người ta sao có thể ham mê sắc đẹp của người ta chứ! Ngươi quên rồi sao, trước đây có một sư đệ cố tình cởi áo lau mồ hôi trước mặt ngươi, ngay cả ta cũng nhìn ra ý của hắn rồi, kết quả ngươi chớp chớp mắt, hỏi người ta có nóng không, hỏi đến mức sư đệ kia xấu hổ muốn chết, từ đó về sau gặp ngươi là tránh."
Liên Kiều như bị sét đánh ngang tai.
Thì ra là vì nàng thích Lục Vô Cữu, mới ham mê sắc đẹp của Lục Vô Cữu sao?
Nhưng đó là Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu mà trước đây nàng nhìn nhau ghét nhau đó!
"Sao có thể..." Giọng Liên Kiều khô khốc, "Hiểu lầm, hiểu lầm, ta mới không thích hắn đâu!"
"Không thích sao ánh mắt ngươi lại lảng tránh, ta nói này, dạo này ngươi cứ là lạ, thì ra là sau lưng ta lại có tâm tư khác." Yến Vô Song nhìn chằm chằm nàng không buông, "Chẳng lẽ ngươi không dám thừa nhận là vì thích một người không nên thích? Sẽ là ai nhỉ..."
Nàng nhanh chóng nghĩ đến đủ loại người, đột nhiên hiện lên một khuôn mặt lạnh lùng lại hoàn mỹ.
"Chẳng lẽ, ngươi thích Lục Vô Cữu?"
Liên Kiều bị chọc trúng chỗ đau, lập tức xù lông lên: "Hắn ta? Sao có thể, không thể nào, Vô Song, ngươi đoán cũng quá vô lý rồi!"
Yến Vô Song thật ra cũng thấy không thể nào: "Cũng đúng, lúc ở Thần Cung hắn ta còn bóp cổ ngươi, suýt nữa bóp c.h.ế.t ngươi, hơn nữa trước đây hai người nhìn nhau không vừa mắt, đúng là không thể nào, vậy sẽ là ai nhỉ..."