Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-02-10 20:09:27
Lượt xem: 381
Dù sao thì đây cũng không phải chuyện tốt, nhất là trong trường hợp nàng dường như còn có ý với người ta, Liên Kiều sờ mũi, giả vờ như không biết gì rón rén bỏ đi.
Vừa rẽ qua một bụi mộc phù dung, đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng người cao lớn đen sì sì.
"Cửa sổ này, là nàng làm sao?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn, thì ra là Lục Vô Cữu đã ra ngoài.
Nàng chột dạ: "Không cẩn thận thôi, chưa ngủ sao?"
"Ngủ rồi, vì khát nước nên dậy rót chén trà, vừa cầm lên thì không cẩn thận bị một viên đá b.ắ.n rơi."
Lục Vô Cữu thản nhiên nói, trên ngón tay cái còn một chút vết đỏ, trông giống như bị nước trà nóng làm bỏng.
Liên Kiều kinh ngạc: "Trùng hợp vậy sao? Ta thật sự chỉ đá đại thôi, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, ngươi sao rồi?"
Lục Vô Cữu lạnh nhạt nói: "Tay không sao, nhưng nàng đã hỏi rồi, vừa hay đi theo ta xem cửa sổ phải bồi thường thế nào."
Trong lòng Liên Kiều lập tức dâng lên một cỗ tức giận, keo kiệt, chẳng qua chỉ là vô tình thôi, còn bắt nàng bồi thường!
Nhưng nhìn một cái chắc cũng không mất bao lâu, hẳn là đủ thời gian cho Lục Khiếu quay lại, nàng vẫn đi theo.
Vừa bước vào cửa, thấy trong phòng Lục Vô Cữu chất đầy sách, tim Liên Kiều đập thình thịch: "Đây đều là sách ngươi chuẩn bị cho Tiên Kiếm Đại Hội sao? Ngươi cuối cùng cũng chịu xem sách rồi à?"
"Chỉ là lật qua thôi, không phải sách gì quan trọng."
Lục Vô Cữu nói nhẹ tênh, nhưng hắn càng như vậy, nàng càng thấy sóng to gió lớn trong lòng. Lại lật thêm vài cuốn, chữ trên đó Liên Kiều lại chẳng nhận ra được chữ nào!
Chuyện này là sao? Đây là bí tịch tuyệt thế gì vậy?
Được lắm Lục Vô Cữu, bề ngoài làm ra vẻ nhàn nhã làm trâm cài, hóa ra sau lưng lại nỗ lực như vậy, thế mà hai ngày nay nàng lại cùng Lục Khiếu lãng phí thời gian...
Không được, không được, tu vi của nàng vốn đã kém hắn một bậc, nếu ngay cả kiến thức cũng không bằng, vậy thì lần đại hội này chẳng phải là không còn hy vọng đoạt giải quán quân sao?
Liên Kiều bị kích thích mạnh, quyết định hai ngày tới không thể phân tâm nữa, đừng nói là Lục Khiếu, ngay cả cha nàng cũng không gặp.
Cửa sổ thì dễ bồi thường, đắt là cái chén lưu ly bị nàng đập vỡ kia.
Liên Kiều kinh ngạc: "Năm vạn linh thạch? Cái này của ngươi là bảo vật gì vậy?"
Lục Vô Cữu thản nhiên nói: "Cũng không phải trân quý lắm, chỉ là năm đó lúc săn yêu tiện tay làm thôi, đất đỏ lấy từ núi Phù Ngọc, đá xanh lục lấy từ núi Nguyệt Hoa, nung ở lò Nhữ Diêu, trên đời chỉ có một cái này thôi."
Ánh mắt Liên Kiều dần trở nên đờ đẫn.
Mỗi thứ này đều là trân phẩm trên Hắc Thị, nói như vậy, giá trị của cái chén này quả thật không hề nhỏ.
Sao nàng lại xui xẻo thế này, tiện tay đập một cái lại trúng ngay thứ đắt nhất trên bàn.
Liên Kiều vừa vặn có năm vạn linh thạch, vẫn là tiền bán thuốc tích cóp được trước đó, nàng không cam lòng mặc cả.
Lục Vô Cữu không nể nang chút nào, thật sự lấy túi tiền của nàng đi.
Liên Kiều đau lòng đến nhỏ máu, bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải thật sự động lòng với kẻ keo kiệt này không.
Liếc nhìn hắn thêm lần nữa, tuy rằng đáng ghét, nhưng tim vẫn đập rất nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-261.html.]
Lúc này, bên ngoài, Lục Khiếu vừa thay xong y phục đi ra, đang nhìn quanh tìm nàng.
Bây giờ ở cùng Lục Vô Cữu, nàng luôn cảm thấy kỳ quái, sợ tâm tư bị hắn nhìn thấu, bèn ném túi tiền cho hắn rồi bỏ đi.
Lục Vô Cữu nhìn ra ngoài, sắc mặt trầm xuống, khí lực bị áp chế kia lại sôi sục, đột nhiên lên tiếng: "Đi ngay vậy sao?"
Liên Kiều tức giận: "Không phải đã bồi thường cho ngươi rồi sao, ngươi còn muốn thế nào?"
"Không đủ." Lục Vô Cữu nâng nâng túi tiền.
Liên Kiều quay lại: "Không thể nào."
"Nàng đếm lại xem."
Liên Kiều không tin, cẩn thận đếm lại, thật sự thiếu năm linh thạch.
Sao lại thế?
Nàng định thương lượng, Lục Vô Cữu ngồi ngay ngắn, thong thả uống trà: "Không được, nàng quay về lấy thêm đi."
"..."
Chỉ có năm linh thạch, còn bắt nàng chạy thêm một chuyến, thật keo kiệt!
Lục Khiếu ở bên ngoài hình như đợi hơi sốt ruột, đã nói sẽ dạy hắn luyện kiếm, cứ trì hoãn thế này không biết đến bao giờ, Liên Kiều cũng không tiện để hắn chờ lâu.
Nàng nhăn mặt: "Lần sau, lần sau đi, còn có người đang đợi ta."
Sắc mặt Lục Vô Cữu càng thêm u ám, khi nàng chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng từ phía sau.
Tim Liên Kiều đập hẫng một nhịp.
Một lúc sau, nàng cúi đầu: "Ngươi kéo ta làm gì?"
Lục Vô Cữu lập tức buông tay, hắn rất ít khi bốc đồng, nhưng trước mặt Liên Kiều lại rất khó tự chủ.
Ánh mắt chạm nhau, Lục Vô Cữu nhớ tới lời cha nàng, hơi bực bội, liền kiếm cớ: "Phát tác rồi."
Ánh mắt Liên Kiều cụp xuống.
Quả nhiên, hắn nắm tay nàng đều là vì nguyên nhân này.
Trong lòng Liên Kiều bỗng nhiên chua xót, rồi lại nghĩ đến một vấn đề.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hỏng rồi! Lần trước hắn chạm môi vào, chẳng lẽ là muốn nàng...
Nàng mới không làm chuyện đó đâu!
Mặt nàng đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, liếc nhìn tư thế ngồi ngay ngắn và y phục chỉnh tề của hắn, thật sự không tưởng tượng ra được cảnh đó.
Hơn nữa, bọn họ căn bản không xứng đôi vừa lứa...
Liên Kiều nhỏ giọng thương lượng: "Có thể không làm vậy không?"
Môi hé mở, nhỏ nhắn hồng hào, như được thoa mật.
Lục Vô Cữu chậm rãi nhấp một ngụm trà lạnh, rõ ràng không phát tác, nhưng bụng dưới lại dâng lên một ngọn lửa.
Im lặng một lúc, hắn hơi mở hai chân, ánh mắt sâu thẳm như biển, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt nhưng không cho phép từ chối: "Lại đây."