Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-02-11 17:50:08
Lượt xem: 409

Liên Kiều sắc mặt trắng bệch, mày nhíu chặt, hai tay nắm chặt vai Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu nghiêng đầu định chạm vào khóe môi nàng, nhưng trước đó dù an ủi bao lâu cũng vô dụng, huống hồ chỉ là nụ hôn thoảng qua.

Ánh trăng bạc phủ lên chiếc váy màu sương, Liên Kiều vừa sợ vừa hoảng, như một con búp bê sứ sắp vỡ, không ngừng né tránh, Lục Vô Cữu bất đắc dĩ, chỉ có thể đỡ eo nàng bất động.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều tạm thời ổn định lại, không nhịn được hỏi: "Giờ nào rồi, đã một canh giờ chưa?"

Lục Vô Cữu ngẩng đầu mới thấy ánh trăng, giọng điệu bình tĩnh: "Còn thiếu một chút."

Liên Kiều hoàn toàn không nhớ rõ thời gian, khó hiểu nói: "Chậm vậy sao, vừa rồi lúc sợi chỉ đỏ xuất hiện ta không cảm thấy gì, còn tưởng sắp hết giờ rồi."

Lục Vô Cữu nhíu mày: "Vừa rồi?"

Liên Kiều kể lại chuyện Yến Vô Song phát hiện như thế nào: "Ta còn muốn hỏi ngươi, tình huống này ngươi chưa từng gặp qua sao?"

Lục Vô Cữu mím môi: "Chưa."

Trái tim vừa được nâng lên của Liên Kiều lại rơi xuống, im lặng dựa vào cổ hắn: "Thôi vậy, ta còn tưởng là cổ độc sắp tự giải rồi."

Lục Vô Cữu nhìn ánh trăng bên ngoài, lại chạm vào khóe môi nàng, muốn thử lại, Liên Kiều không chịu, lại bị hắn nắm gáy mạnh mẽ bịt kín tiếng.

Nụ hôn sâu dài triền miên, Liên Kiều nhất thời choáng váng, cũng quên mất phản kháng, hai tay ôm lấy cổ hắn, dần dần thả lỏng.

Đúng lúc này, nàng mơ hồ hình như nhìn thấy ánh lửa lóe lên ngoài cửa sổ.

Thoáng qua rồi biến mất, nàng tưởng mình nhìn nhầm.

Lục Vô Cữu cũng hoàn toàn đắm chìm trong Liên Kiều, ôm eo nàng hôn càng sâu.

Gió núi rít gào, lá rụng bay lả tả, che giấu mọi động tĩnh, hơi thở hai người dần dần hỗn loạn, hoàn toàn quên mất thời gian, ngay lúc hơi thở gấp gáp, y phục nhàu nát, Lục Vô Cữu ôm chặt eo nàng định ngã xuống giường trúc thì đột nhiên, cánh cửa bị một lực mạnh mẽ đẩy tung ra.

Tiếng ầm vang lên cùng lúc gió núi tràn vào.

Liên Kiều còn chưa kịp hoàn hồn, mắt còn đang mơ màng, Lục Vô Cữu nhanh chóng kéo áo choàng che kín nàng.

Sau đó một luồng chưởng phong sắc bén quét qua đóng cửa lại.

Nhưng vẫn là muộn rồi.

Yến Vô Song xông vào trước nhất mắt tinh đã nhìn thấy hai người mặt đối mặt ôm nhau hôn say đắm.

Nàng há hốc mồm, cả người như bị sét đánh.

Chu Kiến Nam và Lục Khiếu đến sau một chút, chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của hai người.

Nhưng dù chỉ là bóng dáng, cũng đủ để nhận ra đó là đang ôm hôn.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng tử co rút, như bị sét đánh, nhìn nhau, lâu không thể tin nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-269.html.]

Yến Vô Song càng kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Vừa nãy nàng đứng gần nhất, hình như còn nhìn thấy một chiếc yếm màu sen rơi trên đất...

Hay lắm, biến mất lâu như vậy, cái gọi là đánh nhau của bọn họ, chẳng lẽ là đánh kiểu này?

Khi người ta cực kỳ kinh ngạc, sẽ không nói nên lời.

Lúc này Yến Vô Song chính là như vậy.

Ban đầu bọn họ đến miếu Sơn Thần chỉ là c.h.ế.t đuối vớ được cọc, dù sao, nơi này không phải là chỗ tốt để đánh nhau.

Nhưng nếu là đánh nhau kiểu này, thì đây quả là một nơi tuyệt vời.

Tuy nhiên, chẳng phải bọn họ không ưa nhau nhiều năm rồi sao? Chẳng phải trên đại hội còn đánh nhau túi bụi sao? Hay là, đây chỉ là ảo giác... là nàng ấy sinh ra ảo giác sao?

Yến Vô Song từ từ quay đầu lại, thấy đám người phía sau đều trố mắt nhìn nhau, mức độ chấn động không kém nàng ấy, lập tức hiểu ra, không phải ảo giác, hai người này, thật sự là lén lút dan díu với nhau.

Được rồi, đây quả thật là mặt trời mọc đằng tây!

Rõ ràng là đi tìm người, kết quả lại biến thành bắt gian, cả đám người nhìn nhau, càng thêm im lặng.

Trong miếu Sơn Thần, Liên Kiều toàn thân cứng đờ, m.á.u huyết đảo ngược.

Một lát sau, nàng rốt cuộc cũng phản ứng lại, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, giọng nói run rẩy, ánh mắt lảng tránh, từ từ nhìn về phía Lục Vô Cữu: "Chúng ta vừa rồi... bị nhìn thấy rồi?"

Lục Vô Cữu tâm tình phức tạp ừ một tiếng, liếc nhìn ra cửa, hàn ý trong đáy mắt gần như sắp tràn ra.

Liên Kiều lập tức cảm thấy khó thở, cả người sắp ngất xỉu.

Quá mất mặt, mất mặt c.h.ế.t mất!

Nàng không muốn sống nữa!

Nàng vùi đầu vào lòng Lục Vô Cữu, túm lấy cổ áo hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

Sắc mặt Lục Vô Cữu cũng không đẹp, vỗ vỗ eo nàng: "Ra ngoài trước đã."

Liên Kiều ôm cổ hắn vùi đầu không chịu ngẩng lên: "Không! Ta không biết giải thích thế nào, ngươi ra ngoài đi."

Lục Vô Cữu bỗng nhiên cười, vuốt ve vành tai đỏ ửng của nàng: "Ta thì muốn ra ngoài, nhưng nàng như vậy, ta làm sao ra ngoài được đây?"

Liên Kiều từ từ ngẩng mắt lên, chạm phải ánh mắt trêu chọc của hắn mới nhận ra một vấn đề, mặt nàng càng nóng hơn, vành tai trắng nõn đỏ bừng vì xấu hổ, cả người như sắp bị nấu chín, không yên vặn vẹo: "Ngươi... ngươi nói gì vậy."

Lục Vô Cữu giữ chặt eo nàng đang ngọ nguậy: "Được rồi, không nói nữa."

Liên Kiều không dám nhìn hắn nữa, muốn đứng dậy, chân lại mềm nhũn, Lục Vô Cữu kiềm chế tâm tình, nghiêng đầu chạm vào khóe môi nàng an ủi một lúc lâu mới dỗ được nàng bớt căng thẳng.

Lại qua một lúc, hai người cuối cùng cũng chỉnh lại y phục, Liên Kiều nhanh chóng trốn sang một bên, nằm sấp trên giường trúc không chịu ngẩng đầu.

Loading...