Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-02-12 20:53:00
Lượt xem: 322
Liên Kiều tức giận đến mức dùng đầu gối húc vào chân hắn, nhưng bên trái vừa nhấc lên đã bị hắn gạt ra, chân phải vừa đá, cũng bị hắn nắm lấy, ngược lại bị hắn thừa cơ xông lên, gắt gao giữ chặt áp vào gốc cây.
Tư thế quá mức xâm lược, rất dễ khiến người ngoài hiểu lầm.
Liên Kiều muốn đánh hắn, tay đã giơ ra, lại sợ hắn hôn tay nàng, bực bội rụt tay lại, đan chặt ra sau lưng.
"Khó thừa nhận như vậy sao?"
Lục Vô Cữu áp trán vào trán nàng, ngữ điệu cuối câu hơi cao lên, mang theo chút ý dụ dỗ, nhịp tim kịch liệt va chạm vào nhau, bầu không khí căng thẳng ban đầu bỗng chốc trở nên mờ ám.
Liên Kiều luôn ăn mềm không ăn cứng, đôi môi vừa bị hắn hôn qua vẫn còn tê dại, nhưng vẫn có chút không cam lòng, bèn nhân cơ hội cắn một cái vào hàm dưới hắn, thừa dịp hắn đau nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn.
"Ta... ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi đâu!"
Lục Vô Cữu dùng một tay chống lên cây rất lâu, vẫn giữ tư thế ôm, không những không tức giận, đáy mắt đen nhánh ngược lại hơi gợn sóng, làm cho khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng càng thêm phần rực rỡ.
Không dễ dàng tha thứ, vậy nghĩa là, sớm muộn gì cũng sẽ tha thứ?
Sau khi trở về, Lục Vô Cữu hơi bực bội, tiện tay cầm chén ngọc bạch trên bàn uống cạn một hơi.
Thao Thiết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nhịn được nhắc nhở: "Chủ nhân, trong chén của ngài là rượu mạnh, uống như vậy dễ say."
Lục Vô Cữu cúi đầu nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện trong chén quả nhiên là rượu.
Hắn không có vị giác, lại đang lơ đãng, uống như nước trà cũng không biết.
Lúc này được Thao Thiết nhắc nhở, quả thật có chút choáng váng, hắn ấn ấn mi tâm, vẻ mặt khó chịu.
Không có Liên Kiều, rượu và nước đối với hắn không có gì khác biệt, đều nhạt nhẽo vô cùng.
Trước kia không biết mùi vị cũng thôi vậy, đã nếm thử rồi, sau này lại không thể có nữa, mới là tàn nhẫn nhất.
Sát khí của Lục Vô Cữu cuồn cuộn, tiếng rồng gầm trong đầu càng thêm rõ ràng, vảy trên người cũng đang nhanh chóng lan rộng.
Sức mạnh ngày càng mất kiểm soát, gào thét muốn phá vỡ thân xác.
Hắn nhắm mắt lại, cưỡng ép áp chế.
Khí huyết cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, vảy đen lúc ẩn lúc hiện, Thao Thiết nhìn thấy mà kinh hãi, theo bản năng yêu quái, nó sợ hãi lùi về phía cửa.
Đột nhiên, khóe môi Lục Vô Cữu tràn ra một tia máu, Thao Thiết vội vàng tiến lên đỡ hắn.
Nó không hiểu: "Chủ nhân, triệu chứng của ngài hiện giờ rõ ràng là tu vi sắp đạt tới, lại sắp tiến giai, tại sao lại cưỡng ép áp chế xuống?"
Lục Vô Cữu lau đi vết m.á.u nơi khóe môi, mím môi không nói.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hiện giờ đã rất khó khăn, nếu hắn thật sự hóa rồng, lời tiên tri ứng nghiệm, tất cả e rằng không còn đường cứu vãn.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-276.html.]
Liên Kiều cũng rối bời.
Vẫn luôn nghĩ người mình ghét lại âm thầm thầm thương trộm nhớ mình nhiều năm như vậy, còn giả vờ như không có chuyện gì lừa nàng lâu như vậy, thật sự quá đáng ghét.
Nàng phẫn uất không thôi, lại có chút bồn chồn.
Đêm đã khuya, nàng lại không hề buồn ngủ, những chuyện đã qua ngược lại không ngừng hiện lên.
Thảo nào, năm nàng cập kê cây trâm hắn tặng nàng lại xấu như vậy, còn khác với của người khác, bây giờ xem ra, rõ ràng là do hắn tự tay làm.
E rằng cũng chỉ có cây của nàng là do hắn tự tay làm.
Vậy mà miệng lại cứng rắn, một chữ cũng không chịu nói.
Sau đó, cây hắn tặng rõ ràng lại tinh xảo hơn rất nhiều, nhất định là những năm này đã âm thầm luyện tập rất nhiều lần, có khi còn làm hỏng rất nhiều ngọc.
Thì ra hắn cũng không phải cái gì cũng biết, việc thủ công vậy mà lại vụng về như vậy!
Bí mật này e rằng ngoài nàng ra không ai biết.
Liên Kiều lặng lẽ lại có chút đắc ý.
Nghĩ đến Lục Vô Cữu năm đó vậy mà thật sự ngoan ngoãn đợi nàng ở miếu Sơn Thần cả một đêm, nàng không nhịn được mỉm cười.
Thảo nào vị trí miếu Sơn Thần hắn nhớ rõ như vậy, e rằng cả đời này cũng khó quên.
Đêm khuya thanh vắng, tiếng cười lại tự dọa mình một phen, Liên Kiều lập tức nghiêm mặt lại, không đúng, nàng rõ ràng là đang trách mắng Lục Vô Cữu, tại sao lại đột nhiên cười?
Không được, nàng không thể bị hắn dắt mũi.
Liên Kiều ép mình không được nghĩ đến hắn nữa, lật người lại, chỗ kín đáo vẫn còn hơi đau, bèn lại âm thầm oán trách Lục Vô Cữu quá hung dữ tàn bạo.
Điều đáng ghét hơn là, tuy hận hắn, nàng lại tạm thời không thể rời xa hắn. Dù sao Lục Vô Cữu tuy đã giải cổ, nhưng cổ của nàng vẫn chưa giải.
May mà ngày hôm sau Hàn thần y lại mang đến một tin tốt, nói là đã xem được trong cổ thư một phương pháp ức chế, đang thử điều chế thuốc, nếu có thể thành công, nàng sẽ không cần phải lo lắng nữa.
Lúc này Liên Kiều mới hơi yên tâm.
…
Tiên Kiếm Đại Hội đã kết thúc, còn lại là nghi thức kế nhiệm của mấy vị Phong chủ và Sơn chủ còn khuyết, chờ nghi thức kết thúc, các đệ tử đến tham dự đại hội cũng nên giải tán.
Mấy vị trí trống này các nhà đều đang tranh giành, ngay cả chưởng môn cũng rối bời, nhất thời không rảnh tìm Lục Vô Cữu tính sổ.
Nhưng dù sao cũng không quá phận, ông cũng không muốn làm quá.
Liên Kiều ngược lại được nhàn rỗi, đột nhiên nhàn rỗi nàng lại cảm thấy buồn chán.
Mảnh vỡ cuối cùng không nằm ngoài dự đoán hẳn là ở Thiên Ngu, sau khi Tiên Kiếm Đại Hội hoàn toàn kết thúc Lục Vô Cữu nhất định sẽ quay về, vậy nàng có nên đi cùng hắn không?