Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 280

Cập nhật lúc: 2025-02-12 20:53:07
Lượt xem: 379

Liên Kiều bỗng cảm thấy cây trâm này làm quà mừng sinh thần thật chẳng lành, khẽ hừ một tiếng: "Tay nghề khắc trâm của ngươi thật kém cỏi, lễ vật tầm thường thế này không được, ta còn muốn thứ khác."

"Tầm thường?" Sắc mặt Lục Vô Cữu có vẻ không tốt.

Hắn vốn lão luyện, ít khi có tính khí trẻ con, lúc này ánh mắt phẫn nộ, lại càng khác lạ.

"Chọc trúng chỗ đau của ngươi rồi à?" Liên Kiều đắc ý nói, "Nói đi, mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã làm hỏng bao nhiêu ngọc rồi?"

Khóe môi Lục Vô Cữu mím lại: "Nói bậy."

Liên Kiều bĩu môi: "Ngươi cứ giả vờ đi, thừa nhận mình có khuyết điểm khó lắm sao? Ai mà chẳng có ưu điểm khuyết điểm, ngươi cũng có ưu điểm đấy thôi."

Lục Vô Cữu bỗng nhiên cười, ép nàng ngã ra sau: "Ưu điểm của ta ở đâu, hửm?"

Liên Kiều đang định bẻ ngón tay ra đếm, miệng còn chưa kịp mở, bỗng nhiên hiểu ra một tầng nghĩa khác, hơi bực mình: "Ngươi cứ hay ăn nói lung tung!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu giữ lấy gáy nàng: "Chẳng phải nàng đã từng nói rồi sao?"

Lúc trước khi thử nghiệm, giọng nói nàng mang theo tiếng khóc, nhỏ giọng oán trách hắn.

Liên Kiều không chịu thừa nhận, tức giận cào vào chỗ nhạy cảm trên eo hắn, động tác này như chọc vào tổ ong, Lục Vô Cữu vốn chỉ muốn trêu nàng một chút, bàn tay vuốt ve bên mặt nàng dần dần đổi ý.

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở rối loạn quyện vào nhau, Lục Vô Cữu trực tiếp nâng mặt nàng lên hôn xuống.

Nụ hôn sâu chưa từng có, Liên Kiều chậm rãi vòng tay ôm lấy cổ hắn, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở giao hòa, gấp gáp hỗn loạn, không thể kiểm soát.

Trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm tay, Liên Kiều rốt cuộc cũng lấy lại được một chút lý trí, nắm chặt lấy đai lưng hắn không chịu buông tay: "Không được, gần đây cha quản ta rất nghiêm, lúc ta đến đã giờ Tuất rồi, nếu không quay về ông ấy sẽ đi khắp nơi tìm ta mất."

Hơi thở Lục Vô Cữu không ổn định, đôi môi mỏng áp vào cổ nàng: "Chỉ hôn một chút thôi."

Liên Kiều do dự, hắn liền hôn lên tay nàng, hôn đến khi đầu ngón tay trắng nõn của nàng run rẩy.

Tay nàng vừa buông lỏng, hắn liền nhân cơ hội trượt vào, cả người nàng như tan ra trong nụ hôn của hắn.

Thao Thiết ngồi trên bậc thang ngoài cửa, vẻ mặt rất u sầu.

Một con mèo xấu xa đã rất đáng ghét rồi, bây giờ lại thêm một Liên Kiều, chắc chắn nó sẽ bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ.

Haiz, chủ nhân cái gì cũng tốt, chỉ là mắt nhìn người không tốt.

Nó đã có thể tưởng tượng ra cuộc sống bi thảm sau này, mỗi ngày chắc chắn sẽ có những trận cãi vã không hồi kết.

Chủ nhân cũng thảm rồi, gặp phải người ồn ào như Liên Kiều, sau này đừng hòng được yên tĩnh nữa.

Mà nói, bọn họ đang làm gì vậy, sao lâu thế rồi mà vẫn chưa ra.

Cũng chẳng có tiếng động gì, chẳng lẽ không cãi nhau?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-280.html.]

Thao Thiết đã buồn ngủ, muốn quay về trong kiếm ngủ, nhưng gõ cửa mấy lần cũng không có ai mở, đành ngồi trên bậc thang ngủ gật.

Lâu sau, cửa cuối cùng cũng mở.

Chỉ thấy Liên Kiều hai má ửng đỏ bước nhanh ra ngoài.

Phía sau, sắc mặt Lục Vô Cữu vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng tinh thần rõ ràng đã tốt hơn nhiều, màu môi đặc biệt đỏ tươi.

Liên Kiều sợ Thao Thiết nhìn ra, vội vàng lấy tay áo lau mạnh lên môi hắn, càng lau càng đỏ.

Lục Vô Cữu dùng một tay nắm lấy eo mềm mại của nàng khẽ cười: "Nó còn ngốc hơn cả nàng trước đây, chẳng hiểu gì cả."

"Ta ngốc ở đâu hả!" Liên Kiều tức giận đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn một cái, Lục Vô Cữu ngược lại nắm lấy ngón tay ửng đỏ của nàng xoa xoa, dùng khóe môi chạm nhẹ: "Được rồi, không chậm chạp, Kiều Kiều thông minh lanh lợi."

Nghe hắn gọi tên mình, đầu ngón tay Liên Kiều khẽ co quắp lại.

Vừa rồi nàng bị hắn dỗ dành như một viên kẹo mềm để hắn từ từ thưởng thức, còn bị ép đưa tay ra, bây giờ lại giở trò cũ, nàng không mắc bẫy đâu.

Liên Kiều quay lưng lại: "Quà sinh thần của ta ngươi phải chuẩn bị lại, cây trâm này không tính, ta không thèm dùng!"

"Được." Lục Vô Cữu đưa tay vuốt nhẹ lên chỏm tóc dựng đứng của nàng.

Liên Kiều che đầu, lại trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng chạy đi, không cẩn thận lúc xuống bậc thang lại giẫm lên tay Thao Thiết đang ngủ gật.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Thao Thiết đuổi theo Liên Kiều không buông, Liên Kiều lanh lợi hơn, dễ dàng bỏ nó lại.

Thao Thiết bại trận ủ rũ cúi đầu, tức giận bất bình.

Lục Vô Cữu xoa đầu nó, đột nhiên, tiếng rồng gầm trong đầu hắn bỗng dưng vang lên dữ dội, hỗn loạn, trước mắt tối sầm lại, ý thức mơ hồ.

Thao Thiết hoảng sợ vô cùng, theo bản năng muốn chạy đi tìm Liên Kiều.

Nhưng Lục Vô Cữu gọi nó lại, đứng trong gió lạnh nhìn vảy rồng màu đen trên cánh tay mình một lúc, rồi mới quay về điều tức.

Sau khi Liên Kiều quay về cũng không bị cha phát hiện.

Nhưng điều này chỉ là vì cha nàng đang bận rộn với việc thay đổi Phong chủ, đợi đến khi nghi thức ngày mai kết thúc, ông ấy rảnh tay chắc chắn sẽ tìm bọn họ hỏi cho ra lẽ.

Dựa theo tính cách nghiêm khắc của cha, Lục Vô Cữu chắc chắn sẽ khó thoát khỏi một kiếp nạn.

Nàng nghĩ, Lục Vô Cữu luôn luôn cao cao tại thượng, nắm chắc phần thắng trong tay, để cha nàng hành hạ một chút cũng tốt.

Nhưng lại sợ cha nàng làm quá, làm hắn bị thương thì sao.

Đắn đo một hồi, nàng cảm thấy vẫn nên thành thật khai báo thì hơn.

Loading...