Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-02-13 19:37:16
Lượt xem: 336
Liên Kiều đầu tiên nhìn thấy Thao Thiết vênh váo tự đắc, chỉ thấy nó biến thành hình dạng ban đầu, đứng sừng sững trên mây như một ngọn núi nhỏ.
Phía sau nó, là một đám yêu tướng hùng hổ.
Sau đó, cỗ xe do bốn con tẩu ngô có cánh kéo mới lộ ra.
Tẩu ngô có thể đi ngàn dặm một ngày, là thần thú thượng cổ, một con đã khó tìm, huống chi là bốn con, hơn nữa còn dùng để kéo xe.
Liên Kiều trong lòng giật mình, xem ra Thần Cung bây giờ thật sự khác xưa, khác xa với tình trạng an phận thủ thường khi Huyền Sương Thần Quân còn tại vị.
Tiếp theo, Lục Vô Cữu được vây quanh ở giữa cuối cùng lộ diện.
Chỉ thấy hắn áo đen mũ cao, tay chống cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng, ấn ký đọa tiên màu bạc trên trán càng thêm nổi bật, cách rất xa đã tạo cho người ta cảm giác áp bức cực lớn.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Khi hắn mở mắt ra, trong mắt toàn là sự lạnh lùng và thờ ơ sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió, liếc mắt nhìn qua, ánh mắt như có thể xuyên thấu lòng người.
Hồ vương lập tức quỳ lạy hô lớn, dẫn theo mọi người cung kính nghênh đón.
Dưới uy áp ngập trời, các tu sĩ bị cuốn theo, trong lúc mơ hồ không tự chủ được sinh ra cảm giác thần phục, là sự ràng buộc đến từ huyết thống.
Linh căn của tu sĩ bắt nguồn từ thần tộc, trời sinh sẽ thần phục dưới uy áp của thần tộc, cho dù là đọa thần.
Liên Kiều cũng không tránh khỏi, may mà tu vi của nàng cao, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường.
Còn đám hồ nữ vốn dĩ bản tính phóng khoáng, phát hiện ra người mình phải hầu hạ là một vị Thần Quân tuấn tú lại cường thế như vậy, ai nấy đều nhìn không chớp mắt, ánh mắt nhảy nhót.
Liên Kiều khẽ hừ một tiếng, lông mày không tự chủ nhíu lại.
Tuy nhiên, Lục Vô Cữu quả thật đã thay đổi rất nhiều, cũng càng thêm hấp dẫn.
Hắn vốn đã sinh ra tuấn tú, không biết có phải vì trải qua bao sóng gió mà giờ đây dung mạo so với trước càng thêm sâu lắng, lạnh lùng. Nếu nói trước kia còn mang vài phần nét thiếu niên, thì giờ phút này đã hoàn toàn trưởng thành, anh tuấn mà nghiêm nghị. Khi cất tiếng nói, giọng hắn trầm thấp, vững vàng, uy nghiêm không giận mà uy.
Hồ vương thậm chí không dám ngẩng đầu, hai tay nâng khay sơn mài, dâng thánh vật của Hồ tộc lên, tỏ lòng thành.
Lục Vô Cữu chỉ hờ hững đáp lại một tiếng, cũng không đưa tay ra nhận.
Thao Thiết liền đi xuống tiếp nhận. Hồ vương biết rõ vị này là người được sủng ái trong Thần Cung, nên khúm núm, khách sáo nịnh hót.
Thao Thiết vênh váo ra mặt, vô cùng đắc ý.
Khi Liên Kiều nghe thấy Hồ vương xun xoe gọi Thao Thiết là "Thao Thiết đại nhân", nàng nhịn không được bật cười.
Chỉ bằng nó thôi sao? Một tên nhóc, hóa thành hình người còn chưa cao tới eo nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-289.html.]
Tiếng cười của Liên Kiều rất khẽ, nhưng đột nhiên, ánh mắt Lục Vô Cữu b.ắ.n tới, không lệch không nghiêng, thẳng về phía chỗ bọn họ đang mai phục.
Liên Kiều lập tức ngậm miệng. May mắn thay, Lục Vô Cữu cũng chỉ liếc nhìn một cái, rồi nhanh chóng dời đi.
Mặc dù vậy, lưng nàng vẫn hơi toát mồ hôi lạnh, lại có chút buồn bã.
Trước đây, nàng thường kéo Lục Vô Cữu chơi trốn tìm, hắn luôn tìm ra nàng đang trốn ở đâu ngay lập tức.
Liên Kiều thắc mắc làm sao hắn nhìn ra được, Lục Vô Cữu mím môi, chỉ nói tâm tư của nàng không khó đoán.
Bây giờ e là không thể nữa rồi.
Liên Kiều đang ngẩn người thì Lục Vô Cữu đã sắp rời đi.
Cũng đúng, giờ phút này hắn chắc chắn bận trăm công nghìn việc, việc xuất hiện tượng trưng một chút đã là nể mặt lắm rồi.
Khương Thiệu hiển nhiên cũng thấy hắn sắp đi, bèn quyết đoán ra lệnh cho mọi người hành động.
Tuy nhiên, trận đồ hàng ma chưa kịp khởi động, chỉ thấy Lục Vô Cữu dường như đã sớm nhận ra, khẽ nhếch mép, tất cả trận pháp đều bị tìm ra, thiêu rụi thành tro.
Ngay sau đó, Khương Thiệu cùng những người khác giống như bị một bàn tay vô hình bóp cổ, ném ra ngoài.
Khương Thiệu muốn giãy giụa, nhưng lại giống như bị người ta dẫm lên đầu, không thể động đậy.
Hắn ta gào lên: "Muốn g.i.e.c muốn chém, mặc ngươi xử lý, nhưng đừng tưởng ta sẽ giống những kẻ vô dụng kia mà thần phục ngươi!"
Lục Vô Cữu mặt không chút biểu cảm, chậm rãi bước đến trước mặt hắn, giọng điệu khinh miệt: "Ta vốn định g.i.e.c ngươi, hôm nay tâm trạng tốt, tạm thời tha cho ngươi một mạng. Nhưng những lời ngươi vừa nói, làm ta rất khó chịu."
Vừa dứt lời, tay Khương Thiệu liền bị nghiền nát, chính là chỗ bị gãy lần trước.
Khương Thiệu kêu lên thảm thiết.
Lần này Lục Vô Cữu không giống như trước đây nương tay, phần cổ tay bị gãy của Khương Thiệu nát bấy thành một vũng máu, không còn khả năng nối lại.
Khương Thiệu đau đến mặt mày tái mét, phun một ngụm nước bọt vào tà áo huyền sắc sang trọng của Lục Vô Cữu.
Yêu tướng phía sau đá hắn ta một cái, thành thạo định cắt lưỡi hắn, Lục Vô Cữu không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên ngẩng mắt ngăn lại: "Thôi."
Sau đó, hắn ra lệnh trói tất cả tu sĩ lại bằng dây trói tiên, ném lên xe tù rồi mang về.
Lúc này, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam cũng giống như Khương Thiệu, bị bàn tay vô hình đè xuống, hoàn toàn không thể động đậy, tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi rùng mình sợ hãi.
Liên Kiều càng sợ hơn.
Điều càng khiến nàng lạnh người hơn là, dây trói tiên cũng trói lên người nàng.
Ánh mắt Lục Vô Cữu lướt qua bọn họ, không hề dừng lại, chậm rãi bước lên kiệu, giọng điệu lãnh đạm ra lệnh cho yêu tướng hồi cung.