Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 295
Cập nhật lúc: 2025-02-14 18:57:22
Lượt xem: 325
Thiên tư hắn quả thật hơn người, nhưng vận khí lại kém hơn bất cứ ai, kém đến mức khiến người ta đau lòng.
“Tại sao chàng không nói, ta còn tưởng chàng rất nhẹ nhàng…”
Liên Kiều nước mắt không ngừng rơi, từng cái từng cái đánh vào lưng hắn.
Lục Vô Cữu ngược lại an ủi nàng, xoa xoa đầu nàng: “Đã không sao rồi, đều qua rồi, không có dày vò như vậy.”
Liên Kiều trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu: “Thật sao? Lần sau nếu gặp chuyện như vậy nữa, chàng không được im lặng, không được chịu đựng một mình.”
Lục Vô Cữu đều đáp ứng với nàng: “Được.”
Liên Kiều hít hít mũi, lại đổi ý: “Không đúng, lần sau cũng không được có chuyện như vậy, chàng không được xảy ra chuyện gì nữa, cũng không được gạt ta nữa.”
Lục Vô Cữu mỉm cười đáp ứng: “Được.”
Liên Kiều khẽ thở dài: “Ta không tin, chàng luôn miệng đáp ứng sảng khoái, nhưng chưa bao giờ làm được.”
Lục Vô Cữu ôm lại nàng, mười năm quả thật dày vò, nhưng biết bên ngoài có người đang đợi hắn, ngược lại hắn lại cảm thấy bản thân chưa từng có được sự an bình như vậy.
Hai người cứ ôm nhau yên lặng thật lâu, đến khi chân tê rần, Liên Kiều mới chịu buông tay.
Nàng nắm lấy tay Lục Vô Cữu tỉ mỉ nhìn: “Thao Thiết nói tay chàng mỗi khi trời mưa hay tuyết rơi thì vết thương cũ sẽ tái phát, bây giờ có đau không?”
Lục Vô Cữu cọ cọ khóe mắt ướt đỏ của nàng: “Thứ làm ta đau không chỉ là tay.”
Nước mắt Liên Kiều ngừng lại, hàng mi ướt át chớp chớp, đột nhiên hiểu ra, hất tay hắn ra: “Chàng… chàng lại nói bóng nói gió, đã nói không được gạt ta.”
“Ta nói bóng nói gió gì?” Lục Vô Cữu ôm eo nàng cười khẽ.
Bầu không khí bỗng trở nên ái muội, Liên Kiều không chịu nói rõ, giãy giụa muốn quay về.
Nhưng tay Lục Vô Cữu còn đau, nàng lại không dám dùng sức giãy ra, cứ thế nửa đẩy nửa theo, chưa được mấy bước, đã bị hắn lôi đến bên giường đã thay một tấm lông hồ tuyết trắng sạch sẽ.
Lục Vô Cữu từ phía sau hôn lên cổ nàng, góc độ xảo quyệt, chuyên chọn mấy điểm yếu ớt sau tai nàng, chưa được mấy cái, Liên Kiều đã bắt đầu mềm nhũn chân.
Còn sót lại một tia lý trí, nàng túm lấy tay Lục Vô Cữu đang linh hoạt đặt trên đai lưng nàng: “Không được, Thao Thiết nói rồi, tay chàng có vết thương cũ.”
Lục Vô Cữu ngoan ngoãn rút tay về, áp sát tai nàng, hơi thở không ổn định, giọng nói trầm thấp lại êm tai: “Ừm, tay ta đau, vậy nàng tự qua đó nằm sấp xuống nhé?”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Liên Kiều tối nay mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhất là khi nhìn thấy bức tranh dường như bị gió thổi đến dưới chân, căn bản không thể từ chối.
Thiên nhân giao chiến một hồi, nàng cắn cắn môi, vẫn làm theo lời hắn nói.
Gió lạnh thét gào, cành khô phủ sương giá, trên đỉnh núi Côn Luân một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng như nước, càng làm nổi bật đêm khuya lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-295.html.]
Núi Côn Ngu tuy tốt, nhưng lại quá lạnh lẽo, không có một chút hơi người. Yến Vô Song ở lại một ngày có chút buồn chán, tuy không tiện lộ thân phận, nhưng đi dạo trong điện hẳn là không sao chứ?
Thế là nàng ấy đi tìm Liên Kiều, kỳ lạ là, giờ này đã khuya, Liên Kiều lại không có trong phòng.
Ngược lại, Hàm Quang điện trong truyền thuyết suốt đêm không ngủ lại tắt đèn một cách kỳ lạ.
Yến Vô Song suy nghĩ một chút, đã đoán được Liên Kiều đang ở đâu.
Nhưng mà, cổ của nàng ấy hẳn đã được giải, chắc là sẽ không bị Lục Vô Cữu bắt nạt đâu.
Yến Vô Song do dự hồi lâu, cảm thấy Lục Vô Cữu còn biết chừng mực, người yêu lâu ngày không gặp, tâm sự với nhau cũng không có gì đâu, nên cũng không nghĩ nhiều.
Khác với tưởng tượng của nàng ấy, trong điện giống như sóng cuồn cuộn, nổi lên ngàn đống tuyết.
Dòng nước xiết dồn dập từng đợt, mãi đến khi biển lặng sóng yên, Liên Kiều giống như vừa được vớt từ dưới đáy nước lên.
Lục Vô Cữu giúp nàng vuốt lại những sợi tóc dính vào nhau, thần thái lại càng thêm rạng ngời.
Liên Kiều thở hổn hển: “Chàng ra ngoài đi.”
Đầu ngón tay Lục Vô Cữu vẫn còn quấn quanh một lọn tóc của nàng: “Đây là điện của ta, nàng muốn ta đi đâu?”
Liên Kiều trừng mắt giận dữ, một bên má vì bị đè nghiến, rõ ràng có chút đỏ ửng bất thường: “Chàng rõ ràng biết ta không phải ý này.”
“Ồ? Vậy ý nàng là gì?” Lục Vô Cữu nắm cằm nàng vuốt ve.
Liên Kiều hận hắn giả ngu, cố gắng tự mình giãy ra, nhưng eo lại bị giữ chặt, hai người ôm nhau không rời.
Liên Kiều gần như muốn khóc: “Chàng…”
Đôi mắt ngấn lệ, càng làm nàng trở nên đáng yêu dễ bắt nạt.
“Được rồi, không trêu nàng nữa.”
Lục Vô Cữu cười khẽ: “Không phải nói mệt sao? Mệt thì ngủ một lát.”
Liên Kiều giãy cũng không giãy được, thật sự mệt quá, cứ thế gối lên tay chàng, cố gắng ngủ thiếp đi.
Ngủ mê man một giấc, tỉnh dậy, Lục Vô Cữu đã không còn ở đó, mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp ấm áp truyền đến từ nội điện.
Liên Kiều toàn thân khó chịu, tức giận định bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy những bức tranh trên mặt đất lại khẽ thở dài, thu dọn lại từng bức từng bức.
Vốn dĩ chóp mũi vẫn còn cay cay, dọn dẹp được một nửa, trong lòng lại từ từ dấy lên một ngọn lửa nhỏ.
Lục Vô Cữu ở bên trong mười năm không sai, vẽ rất nhiều tranh của nàng cũng không sai, nhưng mà, tối qua chỉ lo đau lòng, hôm nay nhìn kỹ lại, tại sao trong tranh lại có nhiều hình dáng kỳ quái của nàng như vậy.