Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-02-14 18:57:24
Lượt xem: 328

Lúc nhỏ nàng phạm lỗi bị cha nàng dạy dỗ, nghe giảng không tập trung bị phạt đứng, ngủ chảy nước miếng, còn có lúc tám tuổi bị rụng răng, hở một cái răng cửa nói chuyện líu ríu…

Đáng ghét, hắn vậy mà nhớ kỹ nhiều chuyện xấu hổ của nàng như vậy, còn vẽ hết ra!

Khó trách hắn ở mười năm cũng không thấy chán, chỉ riêng việc cười nhạo nàng thôi cũng đã có vô số trò cười rồi.

Liên Kiều lửa giận bốc lên, lúc này, âm thanh ở tiền điện bỗng nhiên dừng lại, Lục Vô Cữu chắc là đã quay lại, Liên Kiều tức giận cầm những bức tranh này đi tìm hắn hỏi tội.

Lục Vô Cữu như cười như không: “Tối qua khóc như vậy, ta còn tưởng nàng không để ý.”

Liên Kiều hừ hừ: “Chuyện nào ra chuyện đó, ta nhớ năm tám tuổi lúc rụng răng ta rõ ràng không gặp ai, suốt ngày trốn trong nhà, mãi đến khi răng mọc ra mới ra ngoài, chàng làm sao mà thấy được ta?”

Lục Vô Cữu lảng sang chuyện khác: “Chuyện lâu như vậy rồi, còn quan trọng sao?”

Liên Kiều rốt cuộc cũng bắt được điểm yếu của hắn: “Chàng đừng hòng qua loa lấy lệ, chẳng lẽ từ sớm như vậy chàng đã bắt đầu chú ý đến ta rồi?”

Lục Vô Cữu thật ra cũng quên tâm trạng lúc đó, hắn nhớ rõ lúc đó mình rõ ràng cảm thấy nàng quá ồn ào, không thích nàng, nhưng không biết sao lại luôn nhìn nàng thêm vài lần.

Thấy hắn không chịu nói nhiều, Liên Kiều càng thêm chắc chắn, đắc ý dào dạt, quyết định chọn vài bức còn tạm được treo lên.

Lục Vô Cữu lúc đầu còn ngăn cản, sau đó liếc mắt nhìn một cái rương, khẽ nhếch môi: “Cũng được, cái rương đó hình như còn chưa mở? Cũng chọn vài bức ở đó đi.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều nghi hoặc đi mở ra, nhìn kỹ những bức tranh bên trong, tay như bị phỏng, vội vàng đậy nắp lại, xông tới tìm Lục Vô Cữu tính sổ.

Hai người ồn ào náo loạn, Liên Kiều đang tức giận liền cắn cổ hắn để trút giận, bỗng nhiên, ánh mắt Lục Vô Cữu nhìn ra ngoài cửa sổ, bảo nàng đừng động đậy.

Liên Kiều bây giờ hoàn toàn không tin hắn: “Chàng lại giở trò gì nữa đây? Đừng tưởng như vậy ta sẽ tha cho chàng…”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng binh khí va chạm bên ngoài, hình như là đang đánh nhau.

Liên Kiều không đùa giỡn với hắn nữa, hai người cùng nhau ra ngoài, cửa vừa mở, một mũi tên lạc xuyên qua cửa sổ, đột nhiên b.ắ.n về phía bọn họ.

Lục Vô Cữu phản ứng nhanh nhạy, mắt liếc nhìn, mũi tên kia khi còn cách bọn họ một thước thì bốc cháy, rơi xuống hóa thành tro tàn.

Liên Kiều có chút sợ hãi, nhìn kỹ lại, thì ra là những tu sĩ bị giam trong địa cung đã trốn thoát, đang giao thủ với các yêu tướng trong Thần cung.

Lúc này, các yêu tướng đã tước hết vũ khí của bọn họ, đè xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-296.html.]

Liên Kiều không muốn gây phiền phức cho cha mình, bèn chui vào áo choàng lông hồ đen của Lục Vô Cữu, ôm eo hắn, chỉ lộ ra một cái gáy.

Những tu sĩ kia quả nhiên không nhận ra nàng, sau khi bị bắt liền mắng Lục Vô Cữu là ma đầu, Lục Vô Cữu không có cảm xúc gì, lệnh cho người bịt miệng bọn họ lại tiếp tục giam vào địa lao.

Chỉ là một chút náo loạn nhỏ, các yêu tướng đã thấy nhiều không trách.

Bọn họ càng quan tâm đến người nữ nhân trong áo choàng của Quân thượng, chỉ tiếc Quân thượng che chở người ta kín mít, chỉ có thể nhìn thấy đôi bông tai bằng giao châu khẽ đung đưa của nữ tử này.

Giao châu cỡ đầu ngón tay, lại là màu hồng nhạt hiếm thấy, giá trị liên thành, cùng với bộ y phục màu hồng nhạt trên người nàng khiến người ta không thể rời mắt.

Các yêu tướng không dám nhìn nhiều, áp giải người nhanh chóng rời đi.

Gió to tuyết lớn, sau khi náo loạn qua đi, Lục Vô Cữu mang Liên Kiều trở về nội điện.

Liên Kiều hai ngày nay coi như đã hiểu, Lục Vô Cữu không phải là người m.á.u lạnh vô tình như trong truyền thuyết, nàng không hiểu: “Nếu chàng không muốn g.i.ế.c những tu sĩ này, vậy tại sao còn giam giữ bọn họ?”

“Ta không có hứng thú với bọn họ, nhưng có người muốn g.i.ế.c bọn họ.” Lục Vô Cữu phủi đi những bông tuyết trên đầu nàng.

“Là ai?”

Chưa đợi hắn mở miệng, trong đầu Liên Kiều đột nhiên hiện lên một người: “Chẳng lẽ là Đại quốc sư? Hai ngày nay chuyện nghị sự của chàng đều đang bàn luận về hắn, hắn tỉnh rồi sao?”

“Hẳn là vậy.” Lục Vô Cữu nhìn tuyết lớn bên ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày.

Liên Kiều kỳ thật vẫn luôn có một nghi vấn: “Trước kia thì thôi, hiện giờ chàng đã thoát thai hoán cốt, phi thăng thành thần, tại sao còn kiêng dè Đại quốc sư?”

Lục Vô Cữu mày hơi nhíu lại: “Hắn không đơn giản như nàng tưởng.”

Liên Kiều vểnh tai lên, một lát sau, Lục Vô Cữu mới từ từ kể lại.

Thì ra hắn hoài nghi Đại tế ti năm xưa giam cầm Ly Cơ, gián tiếp gây ra thảm án Thần cung không phải đã chết, mà là sống đến bây giờ, hóa thân thành Đại quốc sư của Thiên Ngu, vẫn luôn thao túng mọi chuyện ở phía sau.

“Nhưng, dù là Thần, bị đ.â.m xuyên tim cũng sẽ chết, năm đó Ly Cơ không chút lưu tình, Thanh Hợp kiếm đ.â.m chính xác vào tim Đại tế ti, chúng ta không phải đã tận mắt nhìn thấy trong ảo cảnh sao?” Liên Kiều khó hiểu, “Có phải nhầm lẫn rồi không?”

“Bị đ.â.m xuyên tim quả thật sẽ chết, nhưng nếu tim của hắn không giống người thường, không mọc bên trái thì sao?” Lục Vô Cữu nhắc nhở.

“Ý chàng là… Đại tế ti là người có trái tim nằm bên phải hiếm gặp? Cho nên, ngày Vô Tướng tông xảy ra chuyện chàng đột nhiên ra tay với hắn, cũng là đang thử?”

Loading...